Chương 116: Giải quyết hậu quả

Chương 116: Giải quyết hậu quả

【  Idol mất tích】

Số hạng mục: 993

Cấp bậc: Đóng

Miêu tả:

Là idol nổi tiếng được mọi người chú ý, hình tượng của họ vẫn còn sống động trên các trang mạng xã hội và phương tiện truyền thông lớn, nhưng bản thân họ đã gặp nạn từ lâu.

Căn nguyên của sự việc là hải quan phát hiện ra, những người lẽ ra đã được cử đi đào tạo ở nước ngoài, thực tế thì hộ chiếu của họ vẫn chưa hề được đăng ký tại hải quan. Trong khi đó, các thực tập sinh lại thường xuyên công bố các hoạt động liên quan đến việc huấn luyện ở nước ngoài qua các phương tiện truyền thông. Họ thậm chí còn tương tác với fan qua voice, video và các buổi livestream.

Vì số lượng fan chú ý tới rất lớn, cục quản lý ban đầu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Căn cứ theo kết quả điều tra, các thực tập sinh này đều là những người xuất sắc được tuyển chọn từ chương trình “Ngàn dặm chọn một”, nhận được phần thưởng là cơ hội tham gia đào tạo ở nước ngoài.

Bởi vậy, cục quản lý đã chuyển hướng điều tra vào show tuyển chọn này.

Ban tổ chức là “Công ty TNHH Truyền thông Văn Hóa Xúp Nguyên Thủy” (gọi tắt là “Xúp Nguyên Thủy”). Dưới trướng có vài nghệ sĩ, tất cả đều có hành tung không rõ ràng.

Vì vậy, trước mùa đầu tiên của “Ngàn dặm chọn một”, cục quản lý địa phương đã cử một số điều tra viên tiến hành tra xét.

Điều bất ngờ là, tìm cả công ty từ trên xuống dưới đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết ô nhiễm nào, càng không nói đến biến dị.

Xuất phát từ sự cẩn thận, cục quản lý vẫn cử người tiếp tục điều tra. Tuy nhiên, nhóm điều tra đã lập tức mất liên lạc sau khi xâm nhập.

Cục quản lý đã mượn danh nghĩa chính phủ, tiến hành điều tra tại tổng bộ và tất cả các chi nhánh của “Xúp Nguyên Thủy”, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.

Đồng thời, cục quản lý cũng chịu áp lực từ bên ngoài, cuộc điều tra đã bị hủy bỏ.

Khi chương trình “Ngàn dặm chọn một” mùa hai bắt đầu, cục quản lý cử ra một người chấp hành 【XXXXX】-XX thực hiện nhiệm vụ.

XX đã mượn danh tính của thí sinh “XXX” để xâm nhập vào bên trong, và thành công tới được đại bản doanh của chúng trên một hòn đảo vô danh trong quần đảo XX.

Trong quá trình điều tra, phát hiện ra tất cả những thực tập sinh đứng đầu đều đã gặp nạn. Trong đó có XXX, một người chấp hành cấp A dùng tên giả “Nguyên Loan”. Thủ phạm là một dị chủng cấp A chưa đăng ký với độ ô nhiễm cao tới 8676, cũng chính là hạng mục 933-A.

Hạng mục 933-A là dị chủng do người biến thành, thân phận đối ngoại là “Nhà Tư Bản”. Nó sở hữu khối tài sản khổng lồ, bao gồm nhiều công ty giải trí, tài chính, bất động sản như “Xúp Nguyên Thủy”, trên danh nghĩa là của người khac, nhưng thực tế đều thuộc sở hữu của hạng mục 933-A.

Tương tự như hạng mục 988-B “Quái anh già nua”, hạng mục 933-A “Nhà Tư Bản” cũng nắm giữ kĩ thuật lợi dụng kiến trúc công sự che chắn ô nhiễm. Vì vậy, biến dị này hoàn toàn không bị cục quản lý địa phương phát hiện ra.

Hạng mục 933-A “Nhà Tư Bản” có một vài tên cấp dưới, cấp bậc từ B đến D. Tổ chức rất nghiêm ngặt, kỷ luật rõ ràng. Khi ra ngoài hành động, sẽ thông qua thuốc kháng ô nhiễm dạng “Đường định” để giảm ô nhiễm độ xuống thấp nhất, nhằm thực thi các hành vi phạm tội.

Do đó, giai đoạn trước, cục quản lý mới không thu hoạch được gì từ cuộc điều tra về “Xúp Nguyên Thủy”.

Ngoài ra, trong quá trình điều tra, người chấp hành 【XXXXX】-XX đã phát hiện rằng, địa điểm quay phim của “Ngàn dặm chọn một” không chỉ có rất nhiều camera, mà còn âm thầm bố trí thiết bị che chắn và làm giả tín hiệu.

Điện thoại, internet, thậm chí là thiết bị đầu cuối chuyên dụng của cục quản lý, đều bị chặn tín hiệu. Đối phương còn nắm giữ các thủ thuật giải mã thiết bị đầu cuối, hơn nữa thông qua việc phản biên dịch để gửi thông tin giả tới người chấp hành nhiệm vụ, dẫn đến việc họ lầm tưởng thông tin đã được phát đi, và dựa theo các mệnh lệnh sai của đối phương để thực hiện hành động tiếp theo.

Phỏng đoán, người chấp hành nhiệm vụ cấp A “Nguyên Loan” đã thất bại vì lí do này.

【XXXXX】-XX đã ngụy trang thành trạng thái bị khống chế để tới hòn đảo vô danh nơi tập trung các biến dị.

Tại hòn đảo đó, 【XXXXX】-XX đã được Hề Lan Tiêu, quán quân của “Ngàn dặm chọn một”, đồng thời cũng là người bị hại, giúp đỡ.

Hề Lan Tiêu đã cung cấp hai manh mối quan trọng:

  1. “Nhà Tư Bản” là một thành viên của tổ chức thần bí có tên là “Đồng Sài Hội”. Địa vị của “Đồng Sài Hội” còn cao hơn, bữa tiệc tối lần này được tổ chức bởi “Nhà Tư Bản”, và những người được mời tới đều là thành viên của “Đồng Sài Hội”. Tổ chức này lấy “Giày da đỏ” làm biểu tượng cho thân phận, chính là một đôi giày da chế tac thú công từ da nhân loại bị chúng ăn tươi nuốt sống.
  2. ……

Cốc cốc cốc!

Cửa phòng bị gõ vang.

Rất không khách sáo, không kiên nhẫn, nóng vội.

“Giang Diệu” ngẩng đầu.

Người ngoài cửa không chờ đợi nổi một giây đồng hồ. Không nhận được hồi đáp, anh liền trực tiếp đá văng cửa phòng.

Tóc bạc, da trắng như tuyết.

Kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ bực bội của anh.

Tần Vô Vị bước vài bước đã tới làm việc, gõ cộc cộc lên bàn vài cái.

 “Lục Chấp!” Tần Vô Vị gần như gào lên, “Mẹ kiếp anh ra ngoài có thể chào hỏi trước một câu được không? Anh có biết là thiết bị cảnh báo của cục quản lý lại nổ rồi không hả?!”

“Tôi chào thì cảnh báo sẽ không kêu?”

“Giang Diệu”, hoặc có thể nói là Lục Chấp cười dửng dưng.

Tiện tay đóng laptop trên bàn lại.

Tần Vô Vị bị hắn vặn lại, ngụm máu ứ trong cổ nuốt không trôi phun không ra, đang muốn chửi ầm lên, tầm mắt rơi xuống laptop trong tầm tay Lục Chấp, lại không mắng nổi nữa.

“Anh đang viết báo cáo?” Tần Vô Vị hỏi.

“Ừ.” Lục Chấp đáp.

Tần Vô Vị im lặng một lúc.

Phản ứng đầu tiên của là lấy làm may mắn vì lần này không cần phải xem cái báo cáo vạch bậy vẽ bạ của Giang Diệu nữa.

Phản ứng thứ hai, vẫn thấy tức tối như cũ.

“Anh không thể nắm tay cậu ấy viết ư?” Tần Vô Vị hừ một cái, “Việc nhỏ như vậy, có cần phải làm lớn thế không? Anh có biết trong cục quản lý có bao nhiêu thiết bị tinh vi không? Anh có biết anh cứ ra ngoài như thế…”

“Có những chuyện không muốn để cậu ấy biết.” Lục Chấp cắt ngang lời anh.

Sau kính râm, Tần Vô Vị hơi híp mắt.

“Chuyện gì?” Tần Vô Vị hỏi.

“Như là 【 hồi tưởng 】cảnh Nguyên Loan chết thảm.” Lục Chấp nói nhàn nhạt, “Như là Hề Lan Tiêu đã trải qua những chuyện gì…”

Tần Vô Vị: “…”

Anh rơi vào im lặng một lúc.

Chuyện của Hề Lan Tiêu, anh cũng có nghe thoáng qua.

Trước khi nghe những chuyện đáng sợ đó, Tần Vô Vị không ngờ rằng người thanh niên có vẻ văn nhược trầm tĩnh đó lại kiên cường đến vậy.

Nếu là người khác, đổi thành bất cứ ai, chỉ e đã không chịu nổi cú sốc mà tự sát để tìm lối thoát.

Nhưng Hề Lan Tiêu đã kiên trì đến tận bây giờ, thậm chí vào lúc Giang Diệu và Lục Chấp lén lút lên đảo, đưa ra trợ giúp mang tính mấu chốt.

Không thể không nói, Hề Lan Tiêu rất đáng kính phục.

Mà những chuyện mà cậu ta đã trải qua cũng thực sự…… quá bi thảm.

Không biết tương lai cậu ta sẽ phải sống thế nào.

Nghĩ đến đó, khóe miệng Tần Vô Vị hơi hạ xuống.

Đó là biểu hiện khi cảm xúc anh không tốt.

“Thôi được.”

Cuối cùng Tần Vô Vị nói một câu, ý là ngầm đồng ý cho việc Lục Chấp tự tay viết báo cáo.

Lục Chấp ngước mắt, ánh mắt lướt qua mặt Tần Vô Vị.

Không nhịn được mà hơi mỉm cười.

Mặc dù Tần Vô Vị không nói hẳn ra, nhưng rất hiển nhiên là đã cảm thấy đau buồn và thông cảm với những gì Hề Lan Tiêu đã trải qua.

Miệng lưỡi cứng rắn, nhưng lại dễ mềm lòng, Tần Vô Vị luôn như vậy.

Có thể nổi giận, đá văng cửa phòng mắng chửi, nhưng cũng sẽ xin bảo hộ cho Hề Lan Tiêu và hỗ trợ chữa trị cho cậu.

Lúc này, Hề Lan Tiêu đang ở bộ phận chữa trị, nhận trị liệu tốt nhất.

Vì thân phận nhân vật công chúng, cục quản lý đã cử người chuẩn bị kỹ lưỡng phương diện truyền thông.

Tất cả đều là do Tần Vô Vị hỗ trợ.

Lục Chấp không muốn Tần Vô Vị tiếp tục bị những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, nên đã chuyển sang chuyện khác:

“Đúng rồi, về Đồng Sài Hội mà Nhà tư bản nhắc tới…”

“Tôi đã điều tra rồi.” Tần Vô Vị nói tiếp, “Các biến dị dự tiệc tối ở lầu lúc đó đến từ khắp nơi trên thế giới. Phần lớn là thế gia quý tộc và những người giàu có. Có một số người đã vô tình tiếp xúc với các vật ô nhiễm, sau đó lợi dụng chúng, nhưng có một số người khác…”

“Chủ động tiến hóa?” Lục Chấp hỏi, miệng nhếch một nụ cười châm biếm.

Tần Vô Vị hơi nâng mặt lên. Kính râm che đi hầu hết khuôn mặt của anh, không thể thấy rõ biểu cảm.

Vì vậy, không thể biết được anh đang có cảm xúc gì, chỉ liếc Lục Chấp một cái.

“Đừng lo lắng.” Lục Chấp xua tay, ngả người ra ghế. Tư thế thật thư giãn, “Tôi và Giang Diệu đều đứng về phía nhân loại. Biến dị chỉ là biến dị, mất đi nhân tính thì không thể gọi là tiến hóa.”

Nhờ kính râm che khuất, Tần Vô Vị nhìn chằm chằm hắn một lúc.

“Làm sao vậy, không tin tôi à?” Lục Chấp cười hỏi.

“Không phải.” Tần Vô Vị nhìn chằm chằm vào hắn, “Chỉ là không quen khi thấy anh dùng thân thể của cậu ấy để nói ra những điều mà cậu ấy chắc chắn sẽ không nói.”

Lục Chấp rũ mắt, trầm lặng.

Lục Chấp và Giang Diệu, khí chất của hai người họ quá khác nhau.

Mặc dù dùng chung một cơ thể, cùng giọng nói, nhưng cảm giác hai người họ tạo cho người khác cũng hoàn toàn bất đồng.

Nếu như Lục Chấp là người sử dụng thân thể này lâu dài, có lẽ ngay từ lần đầu gặp gỡ, Tần Vô Vị đã quyết định xử lý.

Khí chất của Lục Chấp quá mạnh.

Khí chất này không phải là sự tàn nhẫn bất chấp của những kẻ đầu đường xó chợ, hay là sự ngang ngược cố chấp vô cớ gây rối.

Đó là sự áp chế tự nhiên phát ra khi đã quen đứng ở địa vị cao, dùng thực lực áp đảo mọi người.

Dưới tình huống không xác định được đối phương là bạn hay thù, Tần Vô Vị sẽ dựa theo quy định của cục quản lý, quyết đoán xử quyết.

Anh sẽ không lấy an nguy của người bình thường để đánh cược.

Trái lại, Giang Diệu thì quá yếu đuối.

Giống như một cái cây dễ gãy. Đừng nói đến khả năng tấn công, ngay cả khả năng tự bảo vệ cũng không có.

Trên cành không có gai, phiến lá cũng không có cạnh sắc.

Nếu như có ai đó muốn làm hại cậu, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, thân thể mỏng manh đó sẽ gãy vụn, run rẩy chảy nhựa.

Giang Diệu yếu đến mức khiến người khác có ảo giác rằng chỉ cần bỏ mặc cậu, cậu sẽ tự chết.

Không hề có tính đe dọa.

Thậm chí có thể nói, là cần được bảo vệ.

Tương phản rõ rệt, gần như là hai đầu cán cân.

Chẳng trách khi đã quen đối mặt với Giang Diệu, Tần Vô Vị lại sinh ra cảm giác khó chịu mãnh liệt khi đối mặt với Lục Chấp.

Văn phòng rơi vào im lặng kỳ lạ.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân bận rộn của các thành viên cục quản lý bên ngoài, đang cài đặt lại thiết bị cảnh báo, trình bày tình hình cho nhau.

Hồi lâu, Lục Chấp mới nhàn nhạt mở miệng.

“Anh không cần quen.”

Lục Chấp nói, “Thân thể là của cậu ấy. Tôi mới là người đi mượn.”

Tần Vô Vị khẽ cau mày, muốn hỏi: “Vậy thân thể của anh đâu?” rồi thì “Hai người định sau này thế nào?”

Nhưng nhìn thấy Lục Chấp mở laptop một lần nữa, Tần Vô Vị đã dừng lại.

Đó không phải việc anh cần lo lắng.

Bọn họ có quá nhiều chuyện quan trọng và khẩn cấp hơn phải giải quyết.

Còn về tương lai?

Ai biết liệu họ có mạng sống đến ngày đó không?

Tần Vô Vị lại nhớ đến “Nguyên Loan.”

Nguyên Loan cũng là cấp A, hơn nữa còn là người chấp hành lên đến cấp A trước anh, là một người chấp hành có thực lực siêu việt.

Tần Vô Vị tự nghĩ, nếu đặt mình trong tình huống không biết tín hiệu bị che chắn hoặc thay đổi, có thể anh cũng sẽ bị trúng chiêu.

Mấu chốt không phải là kẻ địch đông chừng nào, mạnh hay yếu, mà là —

Họ đã có được kỹ thuật đó bằng cách nào?

Đó hoàn toàn là những thủ đoạn phản trinh sát nhằm vào những người chấp hành.

Ngoài ra, còn có “Đường định” và thuốc kháng vật ô nhiễm mà chỉ thành viên trong cục quản lý mới có.

Dựa vào lượng sử dụng, chúng không phải chỉ cướp được từ tay người chấp hành mà còn có khả năng tự sản xuất.

Cái tổ chức gọi là “Đồng Sài Hội” và những biến dị tự xưng là “Tiến hóa giả” đó rốt cuộc…

“Chuyện giải quyết hậu quả, thì nhờ em trai anh.”

Trước màn hình laptop. Lục Chấp nhanh chóng gõ bàn phím. Hình ảnh từ màn hình phản chiếu vào đôi mắt hắn, sáng rực rỡ.

Hắn nhìn chăm chú vào màn hình như thể một nhà đầu tư đang theo dõi thị trường chứng khoán.

— Câu này là đang khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện.

Phối hợp với hành động của đối phương, Tần Vô Vị lập tức hiểu ra.

“Không cần anh phải nói.” Tần Vô Vị mặt vô cảm, đứng dậy.

Đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng của đối phương.

“Đúng rồi, tôi còn có một thỉnh cầu riêng. Nể mặt…”

Lục Chấp ngừng lại một chút, sau đó đổi sang cách nói rườm rà hơn: “Nể mặt tôi và Giang Diệu đã giải quyết hạng mục cấp S, một khó khăn không nhỏ cho cục quản lý mấy người.”

Tần Vô Vị nhíu mày, không kiên nhẫn quay đầu lại: “Nói đi.”

Lục Chấp ngước mắt khỏi laptop, ánh sáng từ màn hình phản chiếu vào đôi mắt hắn.

“Hề Lan Tiêu không biết về chuyện biến dị. Cậu ta chỉ biết rằng 【 Đồng Sài Hội 】 là một tổ chức bí mật, nhưng tình hình cụ thể thì cậu ta không rõ.”

“Vậy thì sao?” Tần Vô Vị bực bội day thái dương.

“Vậy nên tôi hi vọng khi em trai anh giải quyết hậu quả, có thể cân nhắc ý kiến của chính Hề Lan Tiêu.”

Lục Chấp cúi đầu, nhìn xuống bàn phím.

“Về việc có xóa ký ức hay không. Có quên đi… những ký ức ở bên Nguyên Loan không.”

“……”

Khóe miệng Tần Vô Vị hơi hạ xuống.

Hai giây sau.

“Hiểu rồi.”

Rồi không kiên nhẫn rời đi.

Khi Tần Vô Vị ra ngoài, anh tiện tay đóng cửa lại.

Anh đi rồi, trong văn phòng lại trở nên tĩnh lặng. Ngay cả không khí cũng có chút ngưng đọng.

Lục Chấp nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong giây lát, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cậu tiếp tục viết báo cáo hành động.

“Hề Lan Tiêu cung cấp hai manh mối quan trọng.”

“1. Sự tồn tại của【 Đồng Sài Hội 】.”

“2.……”

Đầu ngón tay hắn bỗng dừng trên bàn phím.

Lục Chấp khẽ nhấp môi. Sau một thoáng do dự ngắn ngủi, vẫn gõ xuống dòng chữ đó.

“2.”

“Đề phòng Lục Chấp.”