Chương 112: Lãnh địa

Chương 112: Lãnh địa

【Danh sách thiên phú 009· lãnh địa】!

Mượn sức mạnh từ dị chủng để triển khai lãnh địa, mọi chốn sương đen bao phủ đều nằm trong lãnh địa!

Trong lãnh địa, quy luật bị viết lại!

Quy tắc vật lý mới được thiết lập!

Quy tắc Giang Diệu thiết lập là—nhân loại lơ lửng trôi trong không khí.

Trong chớp mắt, sương đen lan tỏa, tất cả những thực tập sinh đều từ trong nước đột ngột nổi lên cao!

Âm thanh rào rào vang lên, nước văng tứ tung. Những thực tập sinh hoảng loạn múa may chân tay, không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra.

—Họ đã nổi lên như thế nào?!

Họ nổi lên từ dưới nước… và sau đó bay lên trần nhà như những chiếc khinh khí cầu?!

Dưới đáy nước, con quái vật cũng cảm nhận được điều bất thường, nó theo bản năng hướng về nơi phát ra nguy hiểm—

Những gợn sóng nước dao động, từ đáy nước sâu tràn đến một luồng sức mạnh đáng sợ. Giang Diệu cũng cảm nhận được nguy hiểm nhanh chóng đến gần, đồng tử cậu đã mở to đến mức không còn thấy tròng trắng. Đó là dấu hiệu của độ ô nhiễm gia tăng, biểu hiện cho sự biến đổi trong cơ thể!

“Lôi đình.”

Môi cậu mấp máy, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Con quái vật khổng lồ từ trên cao hiểu rõ điều này!

Cục thịt màu hồng lại bắn ra!

Với tốc độ kinh ngạc, giống như mũi lao đâm mạnh tới!

Giang Diệu mặt bình tĩnh, đứng bất động. Mặc cho nước xung quanh gợn sóng, cậu như lờ đi tất cả, giữ một sự yên lặng tuyệt đối.

Khi cục thịt hồng đâm mạnh xuống, thời gian như ngừng lại.

Nhưng rồi…

Những luồng chớp dạng cầu phồng to lóe lên!

Vô số tia chớp bàng bạc, bắn về bốn phương tám hướng! Sắc bén, ngoằn ngoèo, không thể ngăn cản!

Dưới nước biển mặn, dòng điện cao áp đột ngột xuyên qua thân thể!

Toàn bộ hồ nước—dù đáy hồ liên thông với biển cả, cũng tức thì—

Sôi trào!

“…” Giang Diệu cắn răng.

Tia chớp không ngừng bắn ra bốn phía. Đứng ở trung tâm của tia chớp, dù là ánh sáng mạnh hay điện cao thế, thì cũng là điều mà thân thể con người không thể chịu đựng nổi.

Mặc dù thân thể cậu có thể khác biệt với người thường, nhưng cường độ tia chớp như vậy vẫn tạo ra một gánh nặng khủng khiếp cho cậu.

Cậu cần tập trung tinh thần, chú ý để tránh bị phản phệ.

Giống như một tia chớp cắt xuyên qua đêm tối, ánh sáng xé tan không gian, lôi đình gầm thét chớp nhoáng làm vỡ nước biển.

Hồ nước rung chuyển, mặt nước thậm chí bắt đầu nứt nẻ. Không gian như bị chao đảo, cả hòn đảo đều rung động.

Tia chớp đi qua, khiến nước biển ầm ầm rung chuyển. Bọt khí nổi lên không ngừng, giống như đang sôi sùng sục.

Con quái ngư khổng lồ đang có ý đồ lẩn mình xuống đáy nước, không kịp chạy trốn, bị điện đánh chết ngay tại chỗ!

Thân thể to lớn của nó dài hàng chục mét, lật ngửa nổi lên. Cái đuôi phình ra, bong bóng cá trắng nổi lên trên mặt nước như một chiếc du thuyền bị lật.

“A a a a a ——”

Bên cạnh cái ao, mấy tên canh gác mặc đồ đỏ đen cũng không thoát khỏi cái chết.

Dòng nước dâng lên cuộn cuộn, xô vào bờ như dòng điện. Những tên lính gác chỉ hai chân trong nước mà cả người đều run rẩy vì bị điện giật. Chúng chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó, có thể thấy rõ ràng cả người đã biến thành màu đen, như đang bị đốt cháy.

Chỉ trong vài giây, đã bị điện thiêu đốt thành tro!

Tanh tách.

Mảnh khói nhẹ tỏa ra từ một con cá bị đánh vào nước. Ngay lập tức, nó bị điện áp cao trong nước làm tan chảy, trở thành bột màu đen hòa vào nước biển.

Con quái ngư khổng lồ, với thân thể nặng nề, vẫn chưa hoàn toàn bị thiêu cháy. Nó chỉ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bụng phình ra. Hai mắt trắng dã của nó mở trừng lên, không nhắm lại.

Trong khi đó, cục thịt hồng phấn – công cụ vồ mồi của nó, đã hoàn bị được nướng chín, co rúm lại và rơi xuống nước.

“…… Ha a…… Ha……”

Giang Diệu mở to mắt, lao lực thở hổn hển.

Đã chết…… rồi sao……

Trước mặt cậu là một mảng đen tối. Cậu không thể nhìn rõ.

Cậu không biết là có thứ gì che khuất tầm nhìn, hay tròng mắt cậu đã xảy ra thay đổi nào đó.

Cậu không nhìn thấy vật gì, nhưng các giác quan khác lại nhạy bén lạ thường.

Cậu nghe thấy tim mình đập. Tiếng tim đập cuồng loạn của những người sống sót trên trần nhà.

Cậu ngửi thấy mùi. Nước biển tanh mặn, mùi quái ngư cháy khét, mùi tanh của nội tạng và máu của người bị hại

Cậu cảm nhận được đồng loại. Vừa là đồng loại, vừa là thức ăn.

Là thức ăn giàu dinh dưỡng.

Là thức ăn xứng đáng để săn giết, cắn nuốt.

ực.

Giang Diệu mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trước mắt.

Nhưng cậu không thấy gì.

Tối đen.

Cho dù đồng tử có giãn tới mức nào, mắt cậu cũng không thể bắt được bất kỳ tia ánh sáng nào.

Nhưng cậu thực sự “nhìn thấy” thức ăn.

Trên trần nhà, có đồ ăn do mật độ thay đổi mà kẹt vào góc tường.

Trên lầu hai, có đồ ăn do hoảng sợ mà đã ngừng ăn.

Giang Diệu rõ ràng “nhìn thấy” tvị trí của từng đồ ăn.

Từng món.

Động tác chậm chạp.

Gần như bất động.

Cậu thậm chí có thể từ từ tiếp cận, cắn rách yết hầu chúng, xé rách máu thịt chúng.

Nhấm nuốt.

Nuốt.

Lấp đầy dạ dày trống rỗng.

Lấp đầy cơ thể đói khát.

…… Đói quá.

Đói quá. Đói……

“ực ——”

Cổ họng căng thẳng.

Giang Diệu không thể nhịn được nôn khan!

Dạ dày cậu đã rỗng tuếch.

Sau nhiều lần bị tiêu hao mạnh mẽ, dạ dày rỗng tuếch của cậu thậm chí không còn mật để nôn ra.

Cậu gần như quỵ xuống. Các cơ bắp căng cứng, cậu thống khổ ôm bụng, theo bản năng cuộn tròn lại, lại quên mất mình đang ở trong nước.

Nước biển chảy vào——

Nhưng khi nước biển gần chảy vào mũi, tay trái cậu bỗng nhiên nâng lên.

Ngón tay chạm vào tường. Bề mặt bóng loáng nhưng không thể nắm chặt.

Đầu ngón tay chợt cứng lại——

Cạch!

Ngón tay như một cái vuốt, đột nhiên chộp vào tường!

Trên tường xuất hiện năm vết hằn, vững vàng giữ lấy thân thể cậu.

“…… Khụ ặc…… Khụ khụ……”

Giang Diệu hoảng hốt nghiêng đầu, muốn nhìn tay trái của mình.

Cậu “nhìn” thấy một làn khói đen dày đặc. Một con rắn đen vây quanh tay cậu, bờ vai và ngực cậu.

Một lực mềm mại nhẹ nhàng nâng cậu lên.

“Khụ khụ, nôn —— khụ khụ khụ……”

Giang Diệu gần như muốn nôn hết cả dạ dày ra.

Cậu chống tay xuống mặt đất, quỳ gối trên nền gạch ướt sũng. Ngực cậu phập phồng dữ dội, trước mắt là một mảng đen tối.

Liên tục sử dụng hai thiên phú cấp cao, ngay lập tức rút cạn năng lượng của cậu. Nhưng nếu không sử dụng 【 lãnh địa】trước khi dùng 【 lôi đình 】, thì những thực tập sinh dưới nước cũng sẽ bị giật điện như quái vật.

Cậu hiện giờ như một người bệnh đang tuyệt huyết áp cực độ lại không thể ngất đi bảo vệ mình. Chỉ có thể trong đau đớn mà cố gắng giữ tỉnh táo.

Nôn mửa dữ dội, đầu óc choáng váng. Nội tạng như đang quay cuồng.

Cậu hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

“Chậc.”

Một âm thanh từ trên đầu vang xuống, cách buông xuống như một vị thần.

Ù tai.

Thủy triều nổ vang.

Trên bàn ăn lầu hai, chủ nhân bữa tiệc chưa bao giờ mở miệng, mỉm cười tiến tới bức tường pha lê.

Tròng kính một bên mắt gọng vàng có chuỗi dây vàng rũ xuống, rực rỡ dưới ánh đèn sáng. Tóc hoa râm chải vuốt gọn gàng, áo bàn tô cổ điển ưu nhã bao bọc lấy cơ bắp rắn chắc.

Ngón tay mang nhẫn ngọc lục bảo giãn ra, thản nhiên nắm một cây gậy trang trí điểm xuyết đá quý.

Nhà tư bản quyền cao chức trọng, đứng trên cao nhìn xuống, mỉm cười gật đầu.

Giống như thần thánh nhìn xuống muôn dân, cũng giống như chủ trang trại tuần tra trong trang trại.

Ông ta vui mừng, đưa ra lời bình.

“Quả nhiên, cậu ta nói không sai.”

“Cậu rất mạnh.”

“Rất có giá trị để ăn.”

…… cậu ta?

Đó là ai……

Giang Diệu muốn đứng lên.

Phịch.

Lòng bàn chân dẫm lên mặt nước, lực ma sát mong manh không đủ để chống đỡ. Cậu nhanh chóng ngã trở về nền gạch.

Lầu hai…… Ở lầu hai……

Cái thứ có thể ăn.

Cái tên cao cao tại thượng đó, trên người có mùi vị quá nồng nặc, không phải là người.

Là “nó”.

Ăn nó.

Đi ăn con quái vật đó.

Ăn nó rồi sẽ không còn đói nữa. Ăn nó thì……

Phịch.

Giang Diệu lại một lần ngã xuống nước.

“Ha a…… Ha……”

Cậu che ngực, thở hổn hển từng ngụm một.

Mặc dù đã trở lại mặt đất, nhưng cảm giác như vẫn bị chìm trong nước, không thể hô hấp.

Trước mắt chỉ một mảng tối đen, không thấy gì cả.

Tất cả cảm quan đều lâm vào hỗn loạn. Thông tin dồn dập ùa vào óc, không thể xử lý nổi.

Cậu ngửi thấy tiếng nước.

Cậu nghe thấy mùi tanh hôi của cá.

Cậu ngửi thấy cái chết. Ngửi thấy sự sợ hãi.

Cậu cảm thấy—

Đói khát.

Cành cạch.

Âm thanh cửa ngầm nào đó mở ra.

Dù chỉ có một tiếng, nhưng từ vách tường phía sau vọng lại vô số tiếng vang, cho thấy đó không phải âm thanh phát ra từ một vật.

Mà là 37652 vật thể, vào cùng một thời điểm, với độ chính xác cực cao và tốc độ phản ứng cực nhanh—

Đồng thời khởi động.

Giang Diệu thở hổn hển, ngẩng đầu lên, cố gắng mở to mắt.

Nhưng cậu không thấy gì.

Cậu không biết đó là cái gì.

Nhưng cậu có thể cảm nhận được— 37652 nguy cơ đáng cảnh báo đó, toàn bộ đều nhắm vào cậu.

Sắp—

Bắn ra!

oành!

Sóng xung kích cắt qua không khí.

37652 đường đạn chấn động đến từ bốn phương tám hướng chuẩn bị tụ tập thành một. Mang theo mùi thuốc súng, nhiệt tạo ra do ma sát tốc độ cao trong không khí, cùng với một loại cảm giác nguy hiểm khiến bản năng cậu thức tỉnh.

Giang Diệu run rẩy.

—UP035.

Đó là loại đạn đặc chế cho biến dị.

Mức độ sát thương và áp lực rất cao. Vết thương tạo ra không thể tự khép lại, gây hoại tử ngay tức thì, không thể thao tác vật ô nhiễm.

Cậu sẽ không chết. Vì 37652 đường đạn, nhắm thẳng vào những vị trí không phải yếu hại của cậu.

Mà là tay, chân, bả vai.

Khi bị trúng, cậu sẽ không chết ngay lập tức, mà sẽ biến thành một kẻ không tay không chân, chỉ còn lại thân thể, không thể phản kháng.

Rồi sẽ bị ăn.

Sẽ—

Hô hấp và nhịp tim dần dần gần như ngừng lại.

Cơn sợ hãi chưa từng có lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể.

Đồng tử Giang Diệu run rẩy.

Đồng tử cậu đã mở to đến mức không thể khép lại, vẫn không thể bắt được bất kỳ ánh sáng nào.

37652 đường đạn—

Không có chỗ nào để trốn.

Cậu thậm chí không có sức lực đứng dậy. Cậu quỳ trên mặt đất, giống như một con chó.

Sắp nuốt chửng—

Sắp bị—

【Giang Diệu.】

Thời gian như sợi chỉ mảnh bị kéo dài vô hạn—

Âm thanh từ sâu trong lòng vang lên.

Giống như vô số lần trong quá khứ, như thể là ký ức đã lặp lại nhiều lần.

Trầm tĩnh, vững vàng. Là điểm tựa vững chắc nhất của cậu.

【Để tôi.】

Người đó nói.

Giang Diệu cảm thấy tâm trí mình chấn động.

Không do dự, không giữ lại.

Cậu giao toàn bộ thân thể cho người đó.

Giây tiếp theo.

Thời gian kéo dài thành sợi chỉ mảnh—tức thì căng lại!

“Lãnh địa.”

“Giang Diệu” nâng tay lên. Trong không gian vốn đã bị sương đen bao phủ, với cơ thể đã bị tiêu hao gần hết thể năng—

Bóng tối nuốt thiên diệt địa, lại một lần nữa bùng nổ!

37652 viên đạn—tức thì bất động!

37652 đường đạn, như những pháo hoa nổ ngược chiều, trong không khí chỉ còn lại vô số đường sáng khổng lồ, và những viên đạn màu bạc nóng bỏng bị sức mạnh tuyệt đối cản lại giữa không trung.

Chúng không thể tiến thêm.

Trong lãnh địa này, vạn vật đều bị cưỡng chế ngưng đọng.

Thời gian bị tước đoạt, chuyển động bị cướp đoạt.

Bị khống chế tuyệt đối dưới sức mạnh tuyệt đối.

Trong lãnh địa này—tất cả đều bị kiểm soát!

“Giang Diệu” chầm chậm đứng dậy.

Thân thể không hề lay động. Cậu xoay người, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Sau lớp pha lê dày, là nhà tư bản nâng ly rượu vang đỏ, vẫn ung dung, chờ đợi thức ăn bị “xử lý” lên bàn.

“Thật tự đại.”

“Giang Diệu” cười nhạo.

Cậu giơ tay, nắm nhẹ một cái.

Tường thủy tinh tức thì vỡ vụn không phát ra bất cứ tiếng động nào!

Ở thời không ngưng đọng hoàn toàn, ngay cả âm thanh cũng không thể truyền đi.

Thân thể nhà tư bản bị hàng triệu mảnh vụn cắt qua. Mạch máu thậm chí không kịp phản ứng, động mạch chủ rách nát, máu phun ra, để lộ vết rách.

Kính mắt đơn gọng vàng và gậy chống nạm đá quý vẫn nằm yên tại chỗ.

Nhà tư bản ưu nhã đã bị “Giang Diệu” nắm trong tay.

“Nào, nói đi.”

Nháy mắt tiếp xúc với đối phương, nhà tư bản chấn động, như thể từ giấc ngủ dài trở lại, hoặc như thể từ dòng thời gian dài bị kéo dậy.

Ông ta  đột nhiên giật mình.

Nhà tư bản không thể hiểu được những gì đang xảy ra trước mắt.

Ông ta chỉ nghe thấy tiếng xương mặt bị cọ xát chèn ép cực đại, phát ra tiếng gãy vụn như khóc than.

Mắt gã bị chèn ép gần như đẩy tròng mắt ra ngoài. gã cảm nhận được bàn tay lạnh giá, khổng lồ, quấn chặt lấy trái tim mình.

Bàn tay nắm lấy đầu gã cũng lạnh băng.

Tinh tế, mềm mại.

Nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo và mạnh mẽ không thuộc về người đó.

“Nói đi.”

Đối phương rất kiên nhẫn, như thể có thời gian vô hạn, nhàn nhạt bắt đầu tra hỏi.

“ ‘Đồng Sài Hội’ của mấy người rốt cuộc là thần thánh phương nào?”