Chương 80: Thưởng phạt
Ivanović đã trải qua một cuộc thẩm vấn dài đến ba tiếng.
Nội dung thẩm vấn chủ yếu là lý do gã giấu giếm cấp trên, tự ý hành động, quan trọng nhất là —
Bọn họ đã giải quyết biến dị cấp A đó như thế nào?!
Ivan trố mắt.
“Má nó… thế mà là cấp A?!”
Con quái vật mà gã chỉ cần【cộng hưởng】 đã dễ dàng xử lý, lại là cấp A?
Không thể chấp nhận được.
Ivan vuốt cằm, rơi vào trầm tư.
Che giấu thực lực thế nào là một vấn đề.
Dưới tiền đề che giấu thực lực, tiếp tục đục nước béo cò làm cá mặn vui vẻ ở cục quản lý, đó mới là vấn đề quan trọng hơn.
Trong không khí căng thẳng của phòng thẩm vấn, Ivan trầm ngâm hồi lâu, nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
“Tôi không biết.”
Người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, cao lớn, ngồi trước bàn thẩm vấn có vẻ nhút nhát, ủ rũ.
Gã trông có vẻ yếu ớt, gục đầu xuống.
“Lúc đó tôi thấy Giang Diệu bị nuốt, tôi hoảng hốt… bèn nhặt bừa một thanh đao trên mặt đất.”
“Ồ, giờ nghĩ lại, có thể thanh đao đó chính là mấu chốt đi! Có thể nó trùng hợp là nhược điểm của biến dị đó!”
“Nói chung tôi chém một nhát, tất cả lông tóc đều bị chặt đứt, rơi xuống như mưa. Sau đó Giang Diệu cũng rơi từ bên trong ra…”
“Tôi thấy tình hình của cậu ấy không ổn, hơn nữa trong vườn hoa vẫn còn nhiều người bị hại, tôi sợ quá liền vội vã gọi điện cầu cứu…”
Ivan nghiêm tú nói.
Hai người chấp hành ngồi ở đầu kia bàn thẩm vấn, nghe vậy thì liếc nhau, đều nhíu mày.
“Giang Diệu giờ thế nào?”
Ivan nhanh chóng chuyển sang hỏi về Giang Diệu, “cậu ấy bị thương nặng không? Có nghiêm trọng không?”
— “cậu ấy vẫn chưa tỉnh.”
Hai người chấp hành đối diện chưa kịp mở miệng, cửa phòng thẩm vấn đã mở ra.
Ivan ngẩng đầu, thấy Tần Vô Vị bước vào.
Đáp lại câu hỏi của gã, dĩ nhiên cũng là người chấp hành cấp A này.
Theo quy định của cục quản lý, nhiệm vụ biến dị cấp A đương nhiên phải do người chấp hành cấp S thực hiện, hoặc ít nhất là 3 người chấp hành cấp A cùng xử lý.
Cho dù là Tần Vô Vị, một người chấp hành cấp A kỳ cựu, cũng cần phải tốn không ít công sức để đối phó với biến dị cấp A.
Đó là lý do tại sao mọi người không thể tin Ivan và Giang Diệu có thể âm thầm xử lý biến dị cấp A đó.
Hai người họ thậm chí còn không phải thành viên chính thức của đội chấp hành! Họ vẫn đang vị lưu đày ở đội điều tra!
Hôm nay vốn là ngày tổ chức kỳ thi cấp F quyết định xem họ có thể trở về đội chấp hành không.
Vương Tuệ cùng bị điều chuyển với hai người họ đã tham gia xong kỳ thi cấp F.
Còn Giang Diệu và Ivan thì đều bỏ lỡ kỳ thi.
Một người thì ở trong phòng cách ly, còn một người thì đang lấy lời khai trong phòng thẩm vấn.
Ivan vừa ngẩng đầu đã gặp ánh mắt của Tần Vô Vị, mặt tràn đầy sợ hãi.
Gã thực sự hơi sợ Tần Vô Vị.
Chung quy, Tần Vô Vị chính là người đã đánh giá gã không đạt chuẩn trong kì thi trước đó.
Đối với những “giám khảo” như vậy, Ivan luôn không muốn tiếp xúc trực tiếp.
Sợ lòi ra điều gì.
“Vậy cậu ấy…” Ivan định chuyển chủ đề sang Giang Diệu.
“Tạm thời đừng nói tới cậu ấy. Nói về cậu trước đi.” Tần Vô Vị quyết đoán phá tan hy vọng của gã.
Hai người chấp hành tự động tránh sang một bên, Tần Vô Vị cũng không từ chối, trực tiếp ngồi xuống bàn thẩm vấn.
Anh hơi cúi đầu, xem xét tài liệu trên bàn thẩm vấn.
Ivan nhìn anh đọc nhanh như gió, không khỏi lo lắng nuốt nước bọt.
“Vậy là cậu tham gia thực nghiệm này chỉ vì muốn kiếm thêm thu nhập?”
Cuối cùng, Tần Vô Vị ngẩng đầu, ánh mắt như súng ngắm, chặt chẽ mà không có cảm xúc.
Ivan điên cuồng gật đầu.
Tần Vô Vị cười mỉa mai: “Lý do này không thuyết phục.”
Ivan lập tức căng thẳng.
“Tôi thật sự thiếu tiền…” Ivan định giải thích.
Tần Vô Vị nhạt nhẽo nói: “Cậu biết điều này trái với quy định đúng không?”
Ivan: “Nhưng tôi thật sự không sống nổi…”
Thật sự là vậy.
Đồ ăn ngoài đắt đỏ hơn so với tự nấu.
Nhưng mà đồ ăn ngoài lại ngon!!!
“Quy định là quy định.” Tần Vô Vị hờ hững khép lại sổ thẩm vấn, đứng dậy, “Theo quy định, mai hai cậu không cần đến đội điều tra nữa.”
Ivan: “!!!”
Cái gì!
Đã bị khai trừ luôn rồi?!
Gã vốn nghĩ mình có thể xử lý một biến dị cấp A, được khen thưởng mười vạn tám vạn cơ mà!
Kết quả giờ không chỉ không được khen thưởng mà còn bị khai trừ? Quá tàn nhẫn!!
Thấy Tần Vô Vị chuẩn bị rời đi, Ivan sốt ruột đứng dậy: “Khoan đã!”
Tần Vô Vị không quay đầu lại, cứ thế phớt lờ.
Ivan đành phải gọi với theo bóng lưng anh: “Khai trừ tôi thì cũng được, nhưng Giang Diệu—cậu ấy vô tội! Cậu ấy chỉ đang đi trên đường thì bị kéo vào! Cậu ấy chưa từng tiêm thuốc! Cậu ấy cũng không tham gia thí nghiệm đó!”
Tần Vô Vị cuối cùng cũng dừng bước.
“Đó là thật!” Ivan đã phần nào đoán được kết cục này khi gã chắc chắn mình không thể cứu hơn một ngàn người bị hại, khi gã quyết tâm gọi điện nhờ cục quản lý hỗ trợ.
Gã đã chuẩn bị tâm lý bị khai trừ.
Nhưng Giang Diệu thật sự vô tội.
“Anh biết rõ tình trạng của cậu ấy mà. Cậu ấy đã đủ khổ rồi!”
Ivan liền quát luôn cả Tần Vô Vị, “Hơn nữa không phải anh là người giám hộ của cậu ấy sao? Anh đâu có chăm sóc cho cậu ấy! Cứ để cậu ấy một mình đi trên đường, bị lừa cũng không hay biết! Cậu ấy bị lừa vào! Anh cũng có trách nhiệm!”
“Ê!!!” Hai người chấp hành đứng bên cạnh thấy gã nói càng lúc càng không đúng rồi bắt đầu mắng cả đội trưởng Tần, vội vàng tiến lên ngăn cản gã.
“Làm sao! Tôi nói không sai mà! Đội trưởng Tần có phải là người giám hộ của cậu ấy không?!” Ivan nghĩ đến việc mình đằng nào cũng đã bị khai trừ, liền tự tin nói, “Các anh nói đi, có phải là vì đội trưởng Tần không chăm sóc cho cậu ấy, mới khiến cậu ấy bị người xấu bắt đi không?! Không chỉ bỏ lỡ bài kiểm tra cấp F, mà giờ còn nằm viện không tỉnh lại!”
Đám người chấp hành: “……”
Hai người liếc nhau, trên mặt hiện rõ sự phức tạp.
“…… Cậu nói không sai.”
Giọng Tần Vô Vị vang lên từ cửa.
Ivan thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn thuyết phục Tần Vô Vị thả Giang Diệu, thì thấy đối phương vẫn đứng quay lưng lại, bình tĩnh mà nói:
“Tôi cũng có trách nhiệm.”
“Thế nên, tôi cũng sẽ bị phạt.”
Ivan: “???”
Khoan đã?
Sao anh lại như vậy! Tôi đang cầu xin cho Giang Diệu! Không phải đang truy cứu trách nhiệm của anh!
Khi Ivan đang hoang mang, Tần Vô Vị đã lạnh lùng bước đi mà không quay lại.
Ivan nghe tiếng giày chiến đấu vang lên ở hành lang, thầm nghĩ thế này thì xong rồi, không chỉ mình mà Giang Diệu cũng bị khai trừ.
Hai người cùng nhau bị cuốn vào cảnh này.
Ivan buồn bã ôm đầu.
“…… Cậu thật sự không nên nói như vậy với đội trưởng Tần.”
Một người chấp hành bỗng lên tiếng.
Ivan đang trong tâm trạng bực bội vì thất nghiệp, liền ngẩng đầu: “Sao lại không nên nói? Anh ta khai trừ tôi! Anh ta không còn là lãnh đạo của tôi nữa!”
“Cậu…… đã ở đội điều tra lâu như vậy mà năng lực thu thập thông tin vẫn kém thế sao?”
Hai người chấp hành nhìn gã với ánh mắt khó nói.
Ivan: “?”
Một người trong đó tốt bụng nhắc nhở: “Cậu không nghe thấy sao? Đội trưởng Tần nói là không cần đến đội điều tra, chứ đâu nói xóa tên các cậu khỏi cục quản lý đâu…”
Một người khác chêm vào: “Hơn nữa cậu không biết quy định của cục quản lý sao? Nếu độc lập đánh bại biến dị cấp A thì có thể trực tiếp thăng cấp. Dù trên danh nghĩa các cậu vẫn còn thuộc về đội điều tra, nhưng thành tích sẽ không bị hủy. Hơn nữa, các cậu đã cứu được nhiều người vô tội, cấp trên sẽ còn cho thêm tiền thưởng nữa…”
“Ầy, bởi vậy mới nói, đội trưởng Tần thật sự…… miệng hỗn quá mà! Toàn nói mấy câu khiến người ta hiểu lầm……”
“Cũng không thể trách đội trưởng Tần được. Ivan thực sự đã phạm lỗi, đó là điều đội trưởng Tần ghét nhất, ‘trái với quy định’. Đội trưởng Tần chắc chắn rất tức giận. Nhưng cậu ấy đã xin thưởng với cấp trên rồi, vừa rồi nói vậy hẳn chỉ là cố ý dọa cậu thôi?”
“Ha ha ha, không sai, cậu ấy vừa nói là tôi đã hiểu rồi! Đội trưởng Tần chỉ thử xem cậu có thuộc quy định không thôi! Nếu cậu thực sự học thuộc thì sẽ biết tình huống này tuyệt đối không thể nào bị khai trừ, mà chắc chắn sẽ được triệu hồi về đội chấp hành, thăng cấp lập tức!”
“Cho nên, đội trưởng Tần vẫn là đội trưởng Tần. Vừa có ân vừa có uy, làm người cũng rất tinh tế. Quá cao siêu rồi ~”
Hai người chấp hành lại bắt đầu ca ngợi Tần Vô Vị.
Ivan đứng đó mà ngơ ngẩn.
Cái quái gì vậy…
Vậy,không phải là khai trừ mà là triệu hồi về đội chấp hành, thăng cấp luôn ư???
Vãi! Tần Vô Vị có biết nói tiếng người không vậy!
Ivan thầm chửi cái tên tóc bạch kim kia một vạn câu chửi tục trong tiếng Hoa.
Cuối cùng bình tĩnh lại, Ivan hít sâu một hơi, thành kính hỏi: “Vậy tiền thưởng được bao nhiêu?”
Hai người chấp hành đang ca ngợi Tần Vô Vị, nghe thấy câu này, lập tức bị nghẹn lại.
Được đấy, người khác nghe thấy thăng cấp, phản ứng đầu tiên của họ là vinh quang, quyền lực, cùng với gánh nặng trên vai càng nhiều.
Cái tên người Sa Quốc này, lại chỉ nghĩ đến tiền thưởng?!
“Chắc tầm…… hơn một trăm vạn.”
Đám người chấp hành tức anh ách trả lời.
Nghe xong, mắt Ivan sáng lên, kích động nói: “Vậy tôi phải đi đâu để nhận thưởng?”
“Về điểm danh ở đội chiến đấu đi đã!”
Hai người chấp hành rất buồn bực, cảm thấy khó chịu với tên Ivan chỉ chăm chăm nghĩ đến tiền thưởng này.
Ivan cười hạnh phúc, vô cùng vui mừng mà chạy đi.
Hai người chấp hành nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn xem, chênh lệch giữa người và người thật lớn!
Như Ivan, cho dù có thực sự thăng cấp đến cấp A, bọn họ cũng sẽ không tôn kính gã!
Nhân cách không có sức hút!
……
Ba ngày sau, giá trị san của Giang Diệu hồi phục ổn định , cậu được phép rời khỏi phòng tạm giam.
Điều tra về Giang Diệu không có kết quả.
Cậu lại một lần nữa mất đi ký ức.
Khi được hỏi tại sao lại khóc lóc kêu “Đừng”, Giang Diệu chỉ lắc đầu, nói rằng mình không nhớ gì cả.
Cậu thậm chí không nhớ mình từng có những hành động điên cuồng đó.
Đối với chuyện này, Tần Vô Vị trực tiếp bày tỏ thái độ:
“Đừng kích thích cậu ấy nữa.”
Tình trạng tinh thần của Giang Diệu, mọi người trong cục quản lý đều biết.
Khi chuyện này xảy ra, mọi người cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn có cảm giác “Cuối cùng cũng đã xảy ra.”
Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, Giang Diệu thay quần áo sạch sẽ, cúi đầu, chui vào xe của Tần Vô Vị.
Tần Vô Vị định đưa cậu về nhà.
“Từ từ!”
Bỗng nhiên, có một người từ trong cục quản lý chạy ra.
Người đó có mái tóc quăn màu vàng óng, dưới ánh hoàng hôn trông thật rực rỡ.
Người đàn ông cao lớn, bước nhanh đến bên xe và cúi người xuống cửa xe.
“Chào đội trưởng Tần!” Ivan lớn tiếng chào Tần Vô Vị.
“Có chuyện gì?” Tần Vô Vị nhíu mày.
“Tôi đến tìm cậu ấy!” Ivan chỉ vào Giang Diệu đang ngồi ở ghế sau.
“Tìm cậu ấy làm gì?” Tần Vô Vị cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Nói rõ ràng đi, đừng vòng vo!”
“Tìm cậu ấy ăn cơm thôi!” Ivan hớn hở cười, như thể không hề nhận ra Tần Vô Vị đang ngày càng tức giận ở ghế lái.
“Chẳng phải vừa được hỉ đề tiền thưởng, vinh quang thăng cấp còn gì!” Ivan hào hứng vỗ tay vào khung cửa, kích động như một chú chó lớn muốn ra ngoài đi dạo, “Tôi đến tìm đồng bọn, cùng nhau ăn mừng! Cùng nhau vui vẻ một chút!”
Ivan nhìn Giang Diệu bằng ánh mắt rạng rỡ đầy vui sướng.
Giang Diệu: “……”
Yên lặng nhìn Tần Vô Vị.
Ivan như chợt nhớ ra Tần Vô Vị là người giám hộ của Giang Diệu, liền nhanh chóng quay sang Tần Vô Vị và xin phép: “Đội trưởng Tần, được không? Chốc nữa tôi đưa Giang Diệu về!”
Tần Vô Vị: “……”
Anh vốn đang định nói gì đó, nhưng nghe Ivan hứa hẹn sẽ đưa Giang Diệu về—hiển nhiên, tức là chỉ định ăn cơm với Giang Diệu, hoàn toàn không suy nghĩ đến khả năng có anh đi cùng..
…… vốn dĩ anh còn đang định mời.
Dù sao Giang Diệu… cũng đã được thăng cấp. Anh vốn đang định đưa Giang Diệu đi ăn, trước đó đã hứa với cậu.
“…… Hỏi cậu ấy đi. Đừng hỏi tôi.”
Tần Vô Vị lạnh lùng ném cho gã một câu, ấn nút mở khóa xe.
Giang Diệu nhìn Tần Vô Vị bằng ánh mắt hoài nghi, rồi lại nhìn Ivan.
Một bên tối tăm, tái nhợt như tờ giấy.
Một bên thì sáng rực dưới ánh hoàng hôn, tràn đầy sức sống.
Giang Diệu vẫn luôn thích những thứ sáng lấp lánh.
Giây phút này, hàm răng xán lạn của Ivan thật sự lấp lánh.
Giang Diệu xuống xe, đứng cạnh Ivan.
“……”
Tần Vô Vị mặt vô cảm, khóa cửa xe lại.
Rồi lái xe đi.