Chương 78: Cộng hưởng

Chương 78: Cộng hưởng

Ivanović thực sự nghi ngờ liệu chủ hòn đảo này có biết trước rằng gã sẽ tới không.

Gã thậm chí bắt đầu tự hỏi, liệu có khả năng nào rằng toàn bộ sự kiện này được sắp đặt nhằm vào gã không?

Bằng không, tại sao tất cả bảo tiêu và thủ vệ đều hướng về phía gã?!

Ivan tự tin rằng mình không đi vào bất kỳ camera giám sát nào… Khi gã đi xuống tầng dưới cùng, gã rất cẩn thận để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Gã tin rằng không ai có thể nghe thấy gã.

Hỏng nhất là, gã quyết định đi vào con đường bên trái.

Công trình này có kiến trúc rất kỳ quái, trông giống như một cái cây với cành phân chia đối xứng một cách hoàn hảo.

Mỗi tầng đều chia thành hai lối đi, dẫn đến hai hướng khác nhau.

Ivan chọn bừa lối đi bên trái.

Sau đó, gã bắt đầu hành trình đánh tiểu quái một cách khổ sở…

Ban đầu nói là lẻn vào cơ mà!

Ivan tưởng rằng mình có thể lặng lẽ tiến vào, xử lý quái vật mà không ai hay biết, rồi lặng lẽ dẫn dắt 300 người bị hại đi ra ngoài không gây tiếng động…

Thôi được, cái cuối có thể hơi khó.

Nhưng cũng không đến mức bại ngay từ điều đầu tiên được!

Thật sự là thất bại.

Ivan nghi ngờ rằng toàn bộ thủ vệ trong tòa nhà đều bị thu hút bởi gã.

Bằng không, tại sao gã lại cứ phải liên tục đánh không ngơi nghỉ chứ?

Chỉ có thể nói, may mà gã còn đánh được đó!

Khi nhìn thấy những thủ vệ ngất xỉu chất đống trước mặt, gã không thể không nhớ đến một plot kinh điển trong game.

— Giết sạch là không ai biết ta lén xâm nhập!

Dù sao đi nữa, Ivan vẫn thành công bước lên tầng cao nhất của công trình.

Gã như đang chơi game leo tháp, vượt năm quan, chém sáu tướng, vừa đánh vừa leo. (Gã càng ngày càng giỏi tiếng Hoa Quốc!)

Điều duy nhất không hoàn hảo là… ngoài thực tế, từ người quái sẽ không rơi ra điểm kinh nghiệm hay phần thưởng.

Leo lên được một tầng cũng không mở khóa nhiệm vụ mới hay nhận phần thưởng…

Thật sự, rất nhàm chán.

Ivan nhẫn nại, vừa cảm thán rằng động tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ được quản lý biết đến, vừa âm thầm nghĩ rằng, nếu gã cho bay màu hết, không ai biết gã đã lén lút xâm nhập, những kẻ xấu chắc chắn cũng không dám báo cảnh sát…

Giữa trạng thái lơ đãng, gã đi lên tầng cao nhất và thấy một cái kệ trưng bày sáng ánh vàng…

Kệ trưng bày dụng cụ cắt gọt!

Cái gì đây? Là manh mối giải đố sao?

Ivan lập tức hai mắt sáng lên, vội vã tiến đến kệ trưng bày.

Nhìn hình dạng của kệ, có vẻ như để đặt một thanh đường đao hoặc là đao võ sĩ.

Phía dưới kệ còn ghi rằng thanh đao này được chế tác vào năm nào đó bởi một vị chủ tịch.

Ivan đếm trên đầu ngón tay, hoảng hốt.

Cái này… Chuyện này đã xảy ra cách đây 80 năm.

Người chủ tịch ấy chẳng lẽ sinh ra đã có sức mạnh, vừa mới ra đời đã có thể rèn đao, vậy thì năm nay cũng phải trên 80 tuổi.

Ivan không khỏi sờ mũi.

Gã đánh đám vệ sĩ thủ vệ không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, vì dù sao đối thủ đều là những người đàn ông cơ bắp. Là nam, đã vậy đối phương còn động thủ trước.

Đánh cụ ông thì không được

(P/S: gã cũng rất thích cách gọi “cụ ông” này, cảm giác lịch sự thân thiết hơn “”ông già”)

Gã tuyệt đối sẽ không động thủ với những người cao tuổi, phụ nữ và trẻ em.

Ngược lại, Hoa Quốc là xã hội pháp trị. Hằng ngày, gã cũng tuyệt đối sẽ không làm ra việc đánh người hay gây thương tích.

Tất nhiên, với điều kiện, đối phương phải là người.

Nếu không phải người thì không có vấn đề gì cả.

Ivan vui vẻ tự xây dựng tâm lý cho mình, vừa quay đầu lại thì thấy một khung cửa lớn ở giữa hành lang.

Gã lại lâm vào trầm tư.

Tại sao lại như vậy? Nhìn rất hoa lệ, nhưng tại sao chỉ có một khung cửa?

Trông rất giống như một đấu trường BOSS.

Ivan không mang theo thiết bị đầu cuối, cảm giác với các vật ô nhiễm tương đối yếu.

Nhưng bây giờ,  mùi máu tanh trước mặt gã đang chứng minh rằng phía sau cái cổng này có một điều gì khó lường.

Ivan hít sâu một hơi, đang muốn đối mặt với BOSS, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ phía cổng.

Người đến?

Ivan nhíu mày.

Gã nắm chặt chiếc gậy vàng trong túi

— đương nhiên đây cũng là thứ gã nhặt được trên đường.

Gã tự vấn, một công dân tốt như gã sao có thể mang theo gậy được chứ?

— Cả người gã ngay lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu, sẵn sàng để động thủ.

Nhưng, khi chạy đến trước mặt gã, lại không phải là đám quái canh ải dưới BOSS.

Mà là, các cô gái.

Các cô gái ăn mặc váy dài màu trắng, giống như những nữ tư tế của thần điện Hy Lạp.

Ivan đứng đực ra.

Chờ đã, trên người bọn họ có vết máu.

Ivan nheo mắt, tầm mắt nhanh chóng lướt qua người các cô gái.

Mặt, tay, váy—những vết đỏ tươi ướt đẫm đó không phải gì khác, chính là vết máu.

Có người bị thương?

Không, trên người bọn họ không có miệng vết thương rõ rệt. Hơn nữa, vết máu giống như từ chỗ cao phun tung tóe xuống dưới.

Như vậy, người bị thương là……

Ivan rùng mình, nhanh chóng bước về phía bọn họ.

Các cô gái ban đầu hoảng hốt chạy trốn, sắp sửa muốn chạy ra cửa, nhưng đột nhiên lại bị một anh chàng đẹp trai thân hình cao lớn, tóc vàng, mắt xanh ngăn lại.

Bọn họ theo bản năng tưởng rằng đây là thủ vệ, không khỏi hoảng sợ, muốn hét toáng lên.

“Đừng sợ, tôi đến cứu người.”

Ivan nhanh chóng ngăn cản lời kêu cứu của họ.

Giải thích ý định đơn giản xong, Ivan ngẩn ra.

Một thiếu niên lẻ loi?

—— Giang Diệu?!

Không xong, máu trên người bọn họ là của Giang Diệu!

Xem lượng máu chảy này…… Giang Diệu đang trong tình huống nguy hiểm!

Ivan không nói thêm lời nào, quay người đi sâu vào bên trong.

Hành lang rất dài.

Ivan dồn sức, bước nhanh qua hành lang kín mít. Đồng thời, đầu ngón tay đã vang lên vài tiếng tạch tạch.

Ống tiêm thuốc loại hình chiến đấu nhanh chóng phát huy tác dụng, Ivan cảm thấy từng tế bào trong cơ thể được kích hoạt, adrenaline tuôn trào, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng, cảm giác năng lượng trong cơ thể cũng gia tăng mạnh mẽ.

Cảnh vật xung quanh chỉ lướt qua, giây tiếp theo, gã đã đến chiến trường.

—— Đây là cái gì?

Điều đầu tiên đập vào mắt Ivan là một đám tóc đen rậm rạp, không ngừng vặn vẹo.

Tóc xoáy như sóng biển, số lượng kinh người, gần như lấp đầy toàn bộ không gian.

Đây là một nơi giống như vườn hoa. Trung tâm vườn hoa có vô số chậu hoa hình người, trái cây đỏ như máu mọc ra từ chậu hoa, đẹp một cách kinh dị.

Chỉ cần liếc mắt, Ivan đã định vị được vị trí của Giang Diệu.

—— bên phải, nơi tóc dày đặc nhất!

Gã thấy Giang Diệu bị vây quanh trong đám tóc đen, thậm chí tay phải cũng bị tóc cuốn chặt!

“Giang Diệu!”

Ivan hét lớn, “Gắng lên! Tôi tới cứu cậu đây!”

“……”

Giang Diệu quay đầu lại, ánh mắt đảo qua Ivan.

Giây tiếp theo, tóc đen bỗng nhiên cuộn lên!

Tóc đen giống như sóng thần nuốt chửng Giang Diệu! Nháy mắt đã biến mất không thấy!

“Giang Diệu!” Ivan hoảng hốt, đồng thời cái tay ném gậy đột nhiên bị dừng lại.

Ivan cúi đầu, phát hiện vô số sợi tóc đen lặng lẽ quấn chặt lên cánh tay gã.

Gậy thì không thể chống lại tóc. Tóc vừa mềm vừa trơn, còn không tóm được. Nói gì đến việc thoát khỏi nó.

“Đáng chết!” Ivan chửi.

Loảng xoảng! Gậy bị gã tiện tay ném đi.

……

Không ngờ Ivan đã giải quyết xong đám thủ vệ bên ngoài nhanh chóng như vậy.


“Giang Diệu” đứng giữa đám tóc đen, tay phải tùy ý mà nắm chặt lấy đầu quái vật, trong lòng lạnh nhạt thầm nghĩ.

“Mày không thể giết tao! Mày không thể……”

Quái vật già nua điên cuồng giãy giụa, phát ra âm thanh khó nghe.

Rất quái lạ, rất khó nghe.

“Giang Diệu” lạnh nhạt rũ mắt, hỏi: “Ai cho ông?”

Quái vật già nua sửng sốt: “Cái gì?”

Giang Diệu siết chặt tay, đầu quái vật lập tức phát ra âm thanh xương sọ nứt toác.

“…… Là một tiến hóa giả…… Hắn rất mạnh…… Hắn cho tao một viên huyết ngọc châu, nói với tao chỉ cần dùng người sống để nuôi huyết ngọc châu, tao sẽ có thể trường sinh bất lão…… Tao sẽ có thể……”

“Giang Diệu” cắt ngang lời nó, lại lần nữa nhấn mạnh: “Ai?”

“……” Quái vật già nua im lặng một lát, ngay sau đó phát ra âm thanh run rẩy, hoảng sợ mà nói hai chữ.

“Lục Chấp.”

……

Lục Chấp.

Lại là cái tên này.

Về người đàn ông thần bí này, hiện tại ít nhất đã có thêm một manh mối.

Chính là, Lục Chấp là một tiến hóa giả.

—— hoặc là nói, biến dị.

“Giang Diệu” nhấp môi, còn muốn hỏi lại, nhưng lại nghe quái vật già nua phát ra một tiếng thê lương kêu thảm thiết.

“A a a a a a ——”

“Giang Diệu” nhíu mày. Trên tay hắn vẫn chưa làm gì, con quái vật này kêu gì?

“Giang Diệu” quay đầu lại, nhìn thấy đằng sau đám tóc đen, một ánh kim quang như ánh sáng mặt trời mới sinh, chém thẳng vào trong

…… Đường đao vàng ròng?

“Giang Diệu” lướt qua ký ức, nhớ đến thanh đao đã bị vứt trên mặt đất.

Tuy nhiên, thanh đao đó chắc chắn không thể chạm tới quái vật. Chung quy, tuy rằng nó có sức mạnh, nhưng tóc của quái vật lại mềm mại bóng bẩy, lưỡi dao sắc bén cũng sẽ không thể cắt qua.

Nhưng mà điều kỳ lạ đã xảy ra.

Nơi thanh đao vàng ròng đi qua, tóc đen đều đồng loạt tách ra.

Thậm chí còn chưa chạm vào lưỡi đao, vô số sợi tóc đã rung động, vang lên tiếng động chấn động khiến người ta rùng mình.

…… Là thiên phú.

“Giang Diệu” nheo mắt lại.

【 Danh sách thiên phú 167· cộng hưởng 】.

Thông qua cộng hưởng, mạnh mẽ thay đổi vật thể đều sẽ tạo ra chấn động.

Khi vật thể bị chấn động vượt qua giới hạn có thể chịu đựng, cấu trúc cơ bản sẽ sụp đổ, lập tức phân rã.

Đây là một loại công kích không thể phòng ngự, từ nguyên lý vật chất mà nói là không thể chống đỡ.

…… Thì ra, đao chỉ là chất môi giới.

“Giang Diệu” nhếch môi, phía sau vang lên tiếng kêu rên của quái vật già nua.

“Buông tha tôi…… Cầu xin cậu, chúng ta là đồng loại, không nên tương tàn…… Cậu muốn gì tôi cũng sẽ tìm giúp cậu, đừng ăn tôi…… Tôi không dễ gì sống đến 108 tuổi ……”

Vô số sợi tóc như rắn đen bị nắm chặt bảy tấc, cuống cuồng giãy giụa.

“Giang Diệu” quay đầu đi, bình thản nhìn quái vật đó.

“Ai sống cũng đều không dễ dàng.”

“Giang Diệu” lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, ngón tay hắn siết chặt.

Cạch——

Đầu quái vật, nổ tung theo tiếng đó.