Hồi thứ 47: Lương Sơn biệt
Kết linh hôn bách bộ xuyên dương,
Quy tiêu nhàn giang chu vân viễn.
A, tiểu tổ tông lại đến rồi.
Tạ Lưu Thủy muốn rướn đầu lên, lại bị Tiểu Hành Vân giật mạnh xuống.
“Tại sao ngươi không để ý tới ta!”
Tạ Lưu Thủy thở dài thườn thượt, rồi ngoảnh mặt lại như đã chấp nhận số phận: “Tiểu tổ tông, ngươi lại làm sao?
“Ta khát, ta muốn uống nước.”
Tạ Lưu Thủy múc một bát nước ra đưa cho y: “Của ngươi đây, giờ đi ngủ được chưa nào?”
“Ta không buồn ngủ! Ngươi đã hứa là sẽ chơi với ta rồi! Ta muốn đi ra ngoài chơi!”
“… Bé ngoan, ngươi nhìn thử xem bây giờ là mấy giờ rồi? Ngoài kia tối thui…”
“Ta mặc kệ! Ngươi đã hứa với ta rồi! Ngươi rõ ràng có hứa là sẽ đi chơi với ta, ngươi nói mà không giữ lời!”
Tiểu Hành Vân bực tức tới mức đỏ mặt tía tai, Tạ Lưu Thủy sợ y không kiềm chế được tâm trạng rồi lại phát bệnh, liền mau miệng nói: “Được rồi được rồi, đi ra ngoài chơi, ngươi muốn chơi trò gì?”
“Chúng ta chơi đuổi bắt, ta mà bắt được ngươi, ta sẽ chém rớt đầu ngươi.”
Tạ Lưu Thủy trông đã cạn ngôn thật sự: “Vậy nếu như ngươi không bắt được ta thì sao?”
Tiểu Hành Vân bị chặn hỏng, hiển nhiên chưa hề nghĩ tới vấn đề này, Tạ Lưu Thủy bật cười nói: “Ngươi xem, ta bị bắt thì bị chặt đầu, vậy ngươi mà không bắt được ta thì phải bị phạt gì đây?”
Tiểu Hành Vân ngây ra như phỗng, rồi cãi: “Ta không chịu, ta mặc kệ, ta không bắt được ngươi cũng sẽ không bị phạt gì hết!”
“Được rồi, nghe ngươi, nghe ngươi hết, nhưng ngươi bắt được ta xong, chém đầu ta, ta sẽ chết luôn, không còn ai chơi với ngươi nữa.”
“Chết? Tại sao lại chết?” Tiểu Hành Vân tức khắc cuống cuồng, “Không phải ngươi biết hồi phục sao? Chỉ cần ta ôm ngươi một cái là ngươi sẽ hồi phục được mà!”
Tạ Lưu Thủy bật cười nhìn y, ôm y vào lòng: “Ngươi ôm ta thử xem, giờ ta đã không còn là hồn thể nữa rồi.” Tạ Lưu Thủy vươn tay về phía tường, đầu ngón tay chạm vào mặt đá bóng lưỡng, để cái bóng sẫm, “Ngươi nhìn xem, chúng ta đã linh hồn phân thể, ta trở lại trong thân thể ta rồi.”
Tiểu Hành Vân đứng đực ra đó, ôm Tạ Lưu Thủy như đứa bé ôm món đồ chơi cưng nhất, giờ món đồ chơi này lại nói rằng, bọn họ không thể dính vào nhau được nữa…
Tiểu Hành Vân òa khóc: “Ta không muốn ta không chịu! Lưu Thủy Quân phải tiếp tục cùng ta linh hồn đồng thể!”
“Đừng khóc, đừng có khóc nữa, trời ạ…” Tạ Lưu Thủy đưa tay tới lau nước mắt cho y, Tiểu Hành Vân lại há miệng ra cắn ngón tay hắn.
“… Thả ra! Chậc, ngươi không thể như vậy được, vừa gặp chuyện không vừa ý là cắn loạn.
“Ta phải tiếp tục linh hồn đồng thể! Ngươi không đáp ứng ta ta liền giết chết ngươi!”
Tiểu Hành Vân nói được làm được, chưa chờ cho Tạ Lưu Thủy trả lời, đã cắn ngập răng xuống, răng cắn ngón tay rỉ máu, Tạ Lưu Thủy đưa tay tới nâng cằm y, nhấn nhẹ vào huyệt vị, Tiểu Hành Vân bỗng thấy đau mình đau xót.
Tạ Lưu Thủy nhanh chóng rút ngón tay chảy máu đầm đìa ra.
Tiểu Hành Vân không chịu nghe, kéo hắn lại khóc lóc om sòm, Tạ Lưu Thủy không biết làm sao, chỉ đành ôm y dỗ: “Này, ngươi tự vấn lương tâm mình xem, ta mới là người bị ngươi cắn chảy cả máu, ta còn không khóc thì thôi, ngươi lại còn khóc? Nhóc mít ướt.”
Tiểu Hành Vân mặc kệ, vẫn lăn ra đất khóc. Thực ra y không hề mít ướt, trải qua biết bao ngược đãi hành hạ, ngày đêm sống dưới sợ hãi, mít ướt thật có mà khóc mù luôn mắt rồi. Chỉ là, trẻ con luôn có cách riêng để quan sát thế giới, Tiểu Hành Vân biết, khóc lóc om sòm, ăn vạ làm nũng rất có tác dụng với ba mẹ người thân, nhờ đó, lúc nào y cũng chiếm được món ngon, của lạ, nước mắt chính là vũ khí. Lớn lên rồi lại nhận ra, màn này không có tác dụng với người cùng lứa, thực lực, quả đấm mới là chân lý. Về sau y bị vứt vào Bất Dạ Thành, khóc cũng chẳng ai lo, đánh càng không đánh lại, y có muốn học cũng chỉ có thể học theo mấy kẻ kia, cầm lấy thanh rìu, thừa cơ bọn chúng lơ đãng, chém đầu chúng xuống.
Tất cả sẽ kết thúc.
Nay, thế giới của y bỗng dưng bị Tạ Lưu Thủy xông vào, Tiểu Hành Vân chưa thấy hắn bao giờ, tràn đầy hứng thú quan sát hắn, tiếp cận hắn. Trước y cầm rìu chém hắn, dùng chiêu thức đối phó với đám người ở Bất Dạ Thành để đối phó với hắn, tuy Tạ Lưu Thủy cũng run lẩy bẩy nom chừng sợ sệt, nhưng Tiểu Hành Vân lại luôn cảm thấy… hắn sợ không giống người khác sợ, người khác sợ đến mức tè ra quần gào thét rên rĩ, mãi cho đến lúc không phát ra được âm tiết nào nữa, hai mắt hãi hùng trợn trừng. Thế nhưng Tạ Lưu Thủy lại vẫn cứ điềm nhiên như không, còn vẫn có thể nói chuyện cùng y.
Thế là Tiểu Hành Vân nhớ tới chiêu mình dùng đối phó với đám trẻ cùng trang lứa, nhưng theo quan sát của y, Tạ Lưu Thủy cũng có bản lĩnh lắm, y hình như còn chẳng đánh lại…
Tiểu Hành Vân nghĩ mãi, bây giờ chỉ có thể lôi chiêu hèn nhất ra – ra sức mà khóc. Chiêu này hình như lại có hiệu quả, Tạ Lưu Thủy đã không còn bình tĩnh nữa mà cuống cuồng tới dỗ y. Tiểu Hành Vân thầm tự đắc, càng khóc to hơn:
“Tiểu tổ tông của ta, ngươi đừng khóc nữa, coi như ta cầu xin ngươi đấy được không, ngươi nói đi, ngươi muốn gì?”
“Ta muốn ngươi ở bên ta.”
Tạ Lưu Thủy có một giây thẫn thờ, sau đó dịu giọng đi nói: “Không phải ta đang ở bên ngươi đây sao?”
“Ta không muốn như vậy, ta muốn giống như linh hồn đồng thể, từng giây từng phút ngươi đều phải đi theo ta, ngoại trừ ta thì không được dính dáng tới gì hết, phải ở bên ta mãi như vậy!”
Tạ Lưu Thủy bật cười, hắn xổm xuống kéo Tiểu Hành Vân dậy: “Sao ngươi xấu tính vậy? Ta cũng là người, ta cũng có cuộc sống của mình, có chuyện phải làm bằng được…”
“Có chuyện gì là quan trọng? Không làm gì hết! Ngươi nhìn ngươi đi, sống đến hai mươi bảy tuổi, mà ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nghèo rớt mùng tơi! Ngươi còn định làm gì nữa? Không làm gì hết! Ta vừa nhiều tiền, vừa tuấn tú, ngươi chỉ cần ngày ngày ở nhà chơi với ta không được sao!”
“Ha ha ha ha,” Tạ Lưu Thủy bị y chọc cười, “Vân đáng yêu, vậy chẳng phải ta sẽ thành tiểu bạch kiểm ngươi nuôi sao?”
“Làm tiểu bạch kiểm của ta thì sao? Ta có nhiều tiền, có thể chia cho ngươi, ngươi đâu thiệt gì…”
Tạ Lưu Thủy nhịn cười, tiếp lời y: “Vậy ta cả ngày ở trong nhà ngươi làm gì?”
“Ừm…” Tiểu Hành Vân trầm tư suy nghĩ, “Ngươi chỉ cần như cô nương trong vỏ ốc là được, giặt quần áo nấu cơm quét nhà, ờm, thi thoảng làm ấm giường cho ta, nói chung ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó.”
“Vậy chẳng thành làm tiểu thiếp của ngươi cho rồi.”
Tiểu Hành Vân không hiểu làm tiểu thiếp nghĩa là sao, mà Tạ Lưu Thủy đã nói như vậy, cho nên y cũng gật đầu: “Thì giống như làm tiểu thiếp thôi, thế nào? Ngươi có chịu không, chỉ cần ngươi chịu làm, ta sẽ chia tiền của ta cho ngươi, ngươi không chịu, ta sẽ chém đầu ngươi!”
Tạ Lưu Thủy cười lăn lộn sắp chết, Tiểu Hành Vân ngồi trên ghế đá hắn: “Ngươi cười gì mà cười! Không cho cười!”
Tạ tiểu thiếp vội vã nuốt cơn cười vào bụng, làm vẻ đắn đo suy nghĩ, do dự không quyết, hỏi: “Nhưng mà, nếu như ta làm tiểu thiếp của ngươi, vậy tương lai ngươi cưới vợ sinh con, ta thành ra gì?”
Tiểu Hành Vân suy tư một lúc rồi nói: “Vậy ta không cưới vợ là được chứ gì.”
“Thật sao?” Tiểu Tạ mỉm cười thỏa mãn, rồi lại làm bộ chán nản: “Tuy ngươi có thể không cưới vợ, nhưng ngươi vẫn còn có bạch nguyệt quang kia, không phải ngươi vẫn muốn đi tìm hắn sao? Không định tìm nữa?”
“Không được!” Tiểu Hành Vân nhíu mày, “Ta nhất định phải tìm được hắn!”
“Ai dà!” Tiểu Tạ kêu thảm, “Vậy đến lúc ngươi tìm thấy bạch nguyệt quang, hai ngươi các ngươi ngọt ngào bên nhau, ta đây thành thứ gì?”
“Ngươi? Ngươi…” Tiểu Hành Vân rơi vào trầm tư, y muốn Tạ Lưu Thủy ở bên mình, nhưng cũng muốn tìm thấy bạch nguyệt quang, đấu tranh bứt rứt một lúc liền lí nhí, “Tìm được hắn rồi, ta…ta cũng sẽ đối đãi ngươi như bây giờ.”
“Ồ, nói như vậy là ngươi vẫn muốn đi tìm bạch nguyệt quang đúng không?”
“… Đúng.”
“Hừ, vậy ta không thèm chơi với ngươi.”
Tạ Lưu Thủy giả vờ giận dỗi, rồi ôm Tiểu Hành Vân lên giường: “Được rồi, bé hư, làm loạn đủ rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tiểu Hành Vân nắm ống tay áo hắn: “Tại sao? Tại sao ta muốn tìm hắn ngươi lại không chịu ở bên ta nữa… đâu có ảnh hưởng gì, ta vẫn sẽ đối đãi ngươi như hiện tại mà, chỉ là thêm một người thôi.”
“Thôi được, vậy ngươi nói đi, bạch nguyệt quang của ngươi ở cùng nhà với ta, hai bên nảy sinh mâu thuẫn, ngươi đứng về phe ai?”
“Ta… ta… ta đứng ở giữa.”
Tiểu Tạ muốn phì cười, nhưng vẫn mím môi nghiêm giọng hỏi: “Vậy nếu như ta và bạch nguyệt quang của ngươi cùng rơi xuống nước, ngươi sẽ cứu ai?”
“Cứu hắn!”
“Thấy chưa! Ngươi nói thì bùi tai đấy, bảo ta ở bên người thực chất chính là bắt ta làm Tạ ốc đồng miễn phí, mặc cho ngươi sai khiến, chờ bạch nguyệt quang của ngươi đến, ta lập tức sẽ bị ngươi đá bay ra ngoài, Sở gia nào có chỗ cho ta dung thân?”
Tạ Lưu Thủy nghĩ, lại thầm thấy nực cười, trong nực cười len lỏi cả ai oán, hắn tranh đoạt nam nhân với mình của mười năm trước, còn không tranh nổi? Cuộc đời thất bại biết bao. Tiểu Hành Vân vẫn đang muốn cãi, Tiểu Tạ liền giật chăn, quấn chặt y lại thành một con nhộng nhỏ, vỗ lên người y: “Ngươi đúng là thằng quỷ vô tâm, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ngủ ngoan!”
Tạ Lưu Thủy quấn chặt Tiểu Hành Vân rồi mới chui vào ổ chăn của mình, hắn biết Tiểu Hành Vân sợ tối, nên châm hai ngọn đèn đặt đầu giường.
Tiểu Hành Vân nhắm mắt một lúc, lại bắt đầu không an phận mở mắt ra, rúc rúc sang ổ chăn Tiểu Tạ: “Lưu Thủy Quân, ngươi thật sự để bụng chuyện ta có bạch nguyệt quang sao?”
Tạ Lưu Thủy sững sờ, hắn không lường tới Tiểu Hành Vân sẽ chủ động nhắc tới đây. Sở Hành Vân đã trưởng thành, có tâm tính mà người trưởng thành rèn giũa ra, không để lộ cảm xúc, khó tiết lộ tiếng lòng, song Tiểu Hành Vân lại như đứa bé con, nghĩ sao nói vậy, không giấu nổi tâm sự trong đầu. Tạ Lưu Thủy nở nụ cười, vươn tay ra khỏi chăn ôm lấy Tiểu Vân, hắn chần chừ rồi vẫn nói:
“Đã bao giờ ngươi nghĩ, bạch nguyệt quang của ngươi có lẽ… không phải một người cụ thể, mà chỉ là một phù hiệu, hoặc có thể nói là, biểu tượng?”
Tiểu Hành Vân không hiểu, mặt nhăn cả lại.
“Ta đã xem ký ức của ngươi, ngươi còn chẳng thấy rõ mặt người kia, lại nâng hắn lên… vị trí chí cao vô thượng thậm chí đến mức tất cả mọi người trên thế gian này gộp lại đều không tốt bằng hắn, ngươi không cảm thấy như vậy… hư ảo quá sao? Suy nghĩ kỹ xem, thập dương đúng là rất quý giá, nhưng hai ngươi vốn không hề quen biết, hắn lại trao vật quý giá như thế cho ngươi, chẳng lẽ không phải vì hắn tự có cơn cớ nào đó sao? Chưa biết chừng vật quý giá như vậy nhưng hắn lại không cần? Vậy thì người kia chẳng qua chỉ đưa một thứ vô dụng với hắn cho ngươi mà thôi, còn lâu mới… vĩ đại như ngươi tưởng.”
“Không! Không phải thế, không cho ngươi nói xấu hắn! Hắn rất tốt…”
Tiểu Hành Vân dùng vốn từ nghèo nàn của mình ca ngợi Tiểu Tạ mười năm trước một trảng dài, khen cho Tạ Lưu Thủy nghe mà sướng rơn..
“Hắn là tốt nhất! Ta chỉ ân hận không thấy rõ mặt hắn, ân hận chết đi được! Không thì ta đã biết phải đi tìm ai rồi…”
Tạ Lưu Thủy cười nói: “Đêm đó mà ngươi thấy rõ thì đã không si mê như vậy, cũng chính vì ngươi không thấy rõ, mơ mơ hồ hồ mới làm ngươi ghi nhớ.”
“Không phải!”
“Không phải? Một tên mà trong ký ức của ngươi còn chẳng biết trông ra làm sao, dựa vào đâu lại trở thành bạch nguyệt quang của ngươi được? Khi còn bé, chấp niệm lớn nhất của ngươi chính là phải về nhà, nhà đại diện cho hy vọng cùng mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian, sau khi ra khỏi Bất Dạ Thành, ngươi chắc chắn đã chạy về nhà như ngựa không ngừng vó, nhưng nhà ngươi không còn, hết thảy tốt đẹp và hi vọng đều đã tan vỡ. Ngươi nóng lòng tìm một thứ khác tới thay thế, để gửi gắm ước mơ về tốt đẹp của mình.”
“Ngươi rất thông minh, ngươi biết những người bên cạnh mình đều quá cụ thể, ưu điểm và khuyết điểm đều rõ lồ lộ, ngươi chẳng thể ký gửi nguyện cảnh ấy lên người bọn họ, quá dễ tan vỡ, ngươi phải tìm một kẻ… không rõ ràng, xa xăm, đảm nhiệm vai trò ấy. Cho nên mới xuất hiện bạch nguyệt quang, ngươi nhét mọi tưởng tượng, hi vọng, ước ao của ngươi lên người kẻ đó, đặt hết mọi phẩm đức trên thế gian lên người hắn, mười năm ròng đủ để nâng hắn lên thần đàn, trở thành chấp niệm trong lòng.”
“Sở Hành Vân, người ngươi muốn là thần, nhưng sống giữa trần thế này đều chỉ là người.”
Tiểu Hành Vân tỏ vẻ khó chịu, hét toáng lên: “Không! Không phải, hắn không giống thế, không phải thế!”
Tạ Lưu Thủy cắn lưỡi, thầm hối hận vì mình lỡ lời, khơi ra nỗi lòng khó nén… Hắn ôm chầm lấy Tiểu Vân, thủ thỉ an ủi y: “Xin lỗi, là lỗi của ta! Là tại ta nói hưu nói vượn, ngươi đừng có tức giận, được không? Có người như vậy, có người như vậy! Ngươi chắc chắn sẽ tìm thấy, thế gian rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người… tốt đẹp như thần thánh, ngươi yên tâm…”
“Ngươi muốn rời đi.”
Tiểu Hành Vân vùi đầu trong lồng ngực Tạ Lưu Thủy, bỗng dưng lên tiếng.
Tạ Lưu Thủy sửng sốt, mà vẫn bật cười ngay được: “Ngươi nói gì mà ngốc thế?”
“Ngươi nói một tràng giang đại hải như thế! Chính là để kiếm cớ bỏ đi mà thôi! Bạch nguyệt quang tiểu bạch kiểm gì đó đều chỉ là để dụ ta! Ngươi không có mặt mũi từ biệt ta, cho nên chỉ có thể lôi một tràng lời lẽ mà ta không hiểu ra phỉnh ta, nói đi nói lại chung quy vẫn chỉ vì ngươi muốn bỏ đi.”
Tạ Lưu Thủy ngây ra, không thốt được lời nào.
Tiểu Hành Vân chui vào trong lồng ngực hắn, vươn tay tới ôm ghì lấy hắn:
“Lưu Thủy Quân, ngươi đừng rời bỏ ta, đi mà, nhá?”