Chương 49: Hồi thứ mười bảy – Khách trong cuộc (3)

IMG_9995

Hồi thứ 17: Khách trong cuộc

Đấu tứ hùng đường chủ thượng kiệu,

Thoại bát tộc hỗn thủy mạc ngư.

Hiện nay, Sở Hành Vân giả dạng cái người có tên Cố Tuyết Đường, Triển Liên giả nghe lời răm rắp, không còn uy hiếp. Mà Tịch Duyên cùng Tiêu Nghiên Băng đều vội vã tìm người gọi là Sở Hành Vân thật, cũng sẽ cùng y đi lên núi. Sở Hành Vân sẽ có thể tùy cơ ứng biến, làm cho ba người bọn họ giúp đỡ đối phó với đầu trâu mặt ngựa trong hang đầu người.

Mà trong khoảng thời gian này, y nhất định phải bóng gió hỏi ra được tung tích của muội muội. Nếu như Tịch Duyên và Tiêu Nghiên Băng chỉ là hai người họ, vậy còn dễ làm, không đấu lại thì hữu cầu tất ứng là được, cùng lắm thì thành thật giúp bọn họ một tay, mà nếu như sau lưng bọn họ còn có những thế lực nào khác, Sở Hành Vân y sẽ quyết không thể mặc cho người định đoạt, kết cục buông xuôi bỏ mặc chính là cùng muội muội chết không toàn thây…

“Sở hiệp khách à! Ta thật sự van xin ngươi đừng suy nghĩ nữa! Trong đầu thực sự quá ồn ào! Ngươi có thắc mắc gì không thể hỏi ta sao? Hỏi ta một câu làm ngươi mất mặt lắm sao?”

Tạ Lưu Thủy đang lớn tiếng kháng nghị trong đầu. Sở Hành Vân thì lại không nói gì, y còn chưa tự có dòng suy nghĩ của mình, giờ mà nghe Tạ Lưu Thủy nói, sẽ chỉ có thể nghe tiếng gió lại tưởng là mưa. Suy nghĩ, nhất định phải tự có logic của mình, sau đó mới nghe người khác nói, như vậy mới có thể lựa ra được thông tin hữu ích từ đó, bằng không sẽ là một đống mảnh vỡ nhồi vào não, tới thời điểm bước ngoặt, tất cả đều biến thành hồ dán.

Nghĩ như vậy, tên chân chó Triển Liên giả đã mang cỗ kiệu đến, kèm theo còn có ba người hầu đi cùng Vương Tuyên Sử lúc đó, Sở Hành Vân ôm Vương Tuyên Sử, ngồi vào trong kiệu, Tạ Lưu Thủy sảng khoái hô một tiếng: “Lên —— ”

Triển Liên giả cùng ba người hầu liền nâng kiệu lên, đề khinh công, bắt đầu chạy lên núi, Tiêu Nghiên Băng trợn trắng mắt nhìn bộ dạng này, cùng Tịch Duyên đi theo sau cỗ kiệu.

Không thể không công nhận cỗ kiệu này chạy thật sự nhanh, còn rất vững vàng, Sở Hành Vân thư thái ngồi bên trong, Tạ Lưu Thủy nói với y như muốn khoe công: “Xem đi, siêu chưa?”

Sở Hành Vân không muốn khen hắn, bớt cho Tạ tiểu nhân lên mặt. Lúc này tứ chi được thả lỏng, thế nhưng đầu óc lại rối như bùi nhùi, y đang vội vàng nghĩ xem làm thế nào mới bóng gió hỏi được chuyện muội muội từ miệng Tịch Duyên.

Giống như Tạ Lưu Thủy đã nói, một bước sai ngàn dặm sai, nếu như không có thông tin về muội muội, đi nhầm một nước cờ, coi như chính y vụng về, xuống địa ngục thì xuống. Mà kéo theo cả muội muội, y sẽ không thể không trăm phương ngàn kế…

Nói thật, sống đến ngần này tuổi, Sở Hành Vân y chưa bao giờ dốc hết lòng hết sức mưu tính chuyện gì, y chỉ thích dứt khoát nhanh chóng, nói bóng nói gió, câu tâm đấu giác gì đó lại không mấy am hiểu. Nhưng nếu bảo thẳng thắn đánh một trận thì giờ y đã mất hết võ công, hai bên lại không có người.

Bây giờ, trong cơ thể còn có thêm một tên Tạ tiểu hồn luôn muốn mưu quyền soán vị, trong lòng bàn tay còn mọc ra một con mắt quỷ dị rợn người, Sở Hành Vân thở dài một tiếng khẽ không thể nghe thấy.

“Hơ, Sở hiệp khách ngươi ngồi trên kiệu, không cảm ơn ta một câu thì thôi, còn thở ngắn than dài, muốn gì nữa?”

“Ngươi đừng làm ồn, ta đang suy nghĩ, mệt.”

“Mệt thì đừng nghĩ nữa, ngươi cũng chỉ có mấy ngày như vậy, cũng nghĩ không thông. Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, đây chính là tự ngươi nói.”

“Đó là khi chỉ có mình ta, hiện tại có muội muội…”

“Yến Nga cũng chưa chắc đã là muội muội ngươi, trên người muội muội ngươi có vết bớt gì không?”

“Không có.”

“Vậy thì làm sao mà nhận người thân được hả trời! Ngươi đi lúc tám tuổi, muội muội đi chắc khoảng sáu, bảy tuổi đi, chừng mười năm trôi qua, tìm bừa cô nương nào đấy, cũng có thể nói là muội muội ngươi còn gì!”

“Muội muội ta tính chính xác cực kỳ siêu, khi còn bé ném phi tiêu, tung hòn đá, chưa bao giờ bị thua.”

“Ngươi sẽ không chỉ dựa vào điểm này đã muốn nhận muội muội đấy chứ? Ta nói một câu thật lòng, người trong giang hồ, ai lại không chính xác? Bọn họ chính là nắm lấy cái thóp này của ngươi! Ngươi không thể nào chứng minh một cô gái này chính là muội muội ngươi, cũng không có cách nào chứng minh nàng không phải muội muội ngươi. Mặc kệ không quan tâm nàng, ngộ nhỡ nàng là em mình thì sao, còn quan tâm nàng, thì lại rơi vào bẫy bọn họ giăng ra cho ngươi, sau đó vào sinh ra tử mất sức chín trâu hai hổ, rồi phát hiện ra cô nương này chỉ là người dưng, bán mạng không công cho đám người kia.”

Sở Hành Vân im lặng, mãi một lúc sau, đành phải đáp lại trong đầu: “Máu mủ tình thâm, ta vẫn có linh cảm, Yến Nga tám chín phần mười là Sở Yến, nếu như năm đó… năm đó ta không do dự thiếu quyết đoán, mau một bước gặp Yến Nga tìm chứng cứ, thì đã không có chuyện ngày hôm nay.”

“Nếu năm đó ngươi không tiến vào Tống gia, thì đã chẳng có chuyện gì.”

Sở Hành Vân bỗng nhiên khựng lại, truy hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Ta biết, Sở hiệp khách quang minh lỗi lạc nhất, không thích thận trọng từng bước, tính kế người khác, nhưng ngươi đừng trách nữa, muốn trách, thì chỉ có thể trách chính ngươi trước kia một chân bước vào Tống phủ. Haizzz, ta nói chứ não ngươi có hố đúng không, rõ ràng đã có chân khí thập dương, thiên địa nhân gian chỉ ngươi là nhất, tự do tự tại không tốt sao? Nghĩ thế nào mà lại tiến vào Tống phủ? Không biết vừa vào Hầu môn sâu như biển…”

“Tống Trường Phong…”

“Rồi rồi rồi, Tống Trường Phong là đóa hoa sen thanh thuần khiết bạch, quân tử cực kỳ. Nhưng đó chỉ là một mình hắn, ngươi không thể coi Tống Trường Phong như cả Tống gia được, hai con cáo già Tống mẫu Tống phụ vẫn còn đang khỏe mạnh đây.”

Lòng Sở Hành Vân thoáng xao động, y nói: “Ngươi đừng cứ đánh trống lảng, trả lời ta, năm đó không tiến vào Tống gia là không sao nghĩa là thế nào?”

Tạ Lưu Thủy nghiêm nghị đáp lại: “Thảm án Hầu môn bảy năm trước, nghe bao giờ chưa?”

Trong lòng Sở Hành Vân giật một cái, không ngờ hắn lại nhắc tới chuyện này, lập tức gật đầu.

“Ta vốn cảm thấy ngươi vẫn còn có hi vọng là người ngoài cuộc, cho nên không muốn nói gì với ngươi, nghĩ tới sau khi linh hồn phân thể, đôi ta cũng đường ai nấy đi, ngươi biết ít vẫn tốt hơn, nếu như ngươi vẫn luôn truy hỏi ta, ta sẽ lừa lừa ngươi vài câu. Nhưng bây giờ Sở hiệp khách nóng lòng cứu muội, tất sẽ phải bước chân vào vũng nước đục, không biết gì cả, sơ sẩy là chết. Trong “cuộc”, luyện thêm một chiêu võ công chẳng bằng biết thêm một tin tức. Vì lợi ích vợ chồng chúng ta, xin lỗi! Lợi ích chung của hai chúng ta, ta sẽ không giấu giếm gì nữa.”

“Lừa lừa ta? Nói như vậy, trước đó những điều ngươi kể ra đều là bịa chuyện?”

“Chậc, Sở hiệp khách, nghe trọng điểm chứ! Đó là trước đây mà, nửa thật nửa giả! Giờ không phải là ta đang chuẩn bị trần trụi đối diện với ngươi đây sao, á, ta quên mất, chúng ta đã trần trụi đối diện rồi.”

Tạ Lưu Thủy thấy Sở Hành Vân lại câm nín, liền vội vàng nói: “Ngươi cứ coi như vừa ngồi kiệu vừa nghe kể chuyện giải buồn thôi, không cần phải tin hoàn toàn. Bảy năm trước, trên dưới hai trăm đầu người của Hầu môn bị giết trong một đêm, vị Hầu gia bị diệt môn này họ Mục, ta cứ kể như vậy cho ngươi đi, năm đó, Mục gia, Cố gia, Tống gia, Triệu gia, Hàn gia, Lý gia, Vương gia, Tiết gia, tám gia tộc, mỗi nhà đều lăn lộn trong “cuộc”, không một ai sạch sẽ hết.”

“Tiết gia? Tiết là hoàng tộc…”

“Thành Lâm Thủy, hai vị vương gia Tiết gia thành Đông, ta còn từng giả trang gã sai vặt của bọn họ nháo hoa lâu đây! Tiết gia chính là hai người họ. Tống gia là Tiểu Trường Phong của ngươi, Vương gia là Tiểu Triển Liên và Tiểu Tuyên Sử của ngươi, Cố gia thì gần đây ngươi cũng biết rồi, Cố gia Tam thiếu, Cố Tuyết Đường đều được tính là Cố gia. Còn Triệu gia thì là hoa đào của ngươi, võ lâm đệ nhất mỹ nữ Triệu Lâm Đình. Hàn gia đã sa sút, thực sự phải nói một người, cũng chỉ có Hàn Thanh Y, là một đại mỹ nữ, không biết ngươi đã nghe bao giờ chưa?”

Sở Hành Vân dường như đã nghe rồi, mà cũng không quen biết người này, ra hiệu cho Tạ Lưu Thủy tiếp tục.

Tạ Lưu Thủy dừng lại, liền nói tiếp: “Hồng tích, huyết trùng, nhân xà, ngươi cũng đều đã được gặp bên trong hang đầu người. Ba thứ kỳ lạ này không phải của Trung Nguyên, tự cổ chí kim, đều nằm trong tay ba nhà. Cố gia Điền Nam huyết trùng cổ, Triệu gia Nam Man hồng tích độc, Mục gia Nam Hải nhân xà biến.”

Nhân xà… Sở Hành Vân đột nhiên lạnh toát, bên trong hang đầu người, trên bích họa khắc đầu người mình rắn; sau khi xuống nước, bảy thủy động khắc đầy chữ “giết”, từ đó lại bơi ra nhân xà quái thực sự; bị quái vật nắm tay trái, trở về mọc ra con mắt giống như bức bích họa tiên đoán, vào mật đạo mở sách, lại là một quyển nhân xà biến… Y đang muốn hỏi thêm vài câu, lại nghe thấy Tạ Lưu Thủy nói:

“Nhân xà ban đầu cũng không phải là quái vật đầu người mình rắn, mà là một loại cá có tên là rắn mặt người. Ta đã thấy một lần, cá nhân ta cảm thấy đó là con cá. Thân thể giống như loài trăn, vừa to vừa dài, đầu là hình trụ, lúc không có người, cái mặt trên đầu hình trụ sẽ chỉ là một lớp da thịt bình thường, nhưng nếu như ở bên cạnh con người, lớp da thịt đó sẽ bắt đầu biến đổi, từ từ biến thành bộ dạng của người kia, nên mới có tên là mặt người. Mới nghe thì cũng hơi đáng sợ, nhưng thực ra loài động vật này không có tính chất công kích gì, dễ bắt cực kì, ăn vào còn có thể kéo dài tuổi thọ, ngày nào đó ta sắp đi, ta sẽ dẫn ngươi đi bắt một con, để nó biến thành dáng vẻ của ngươi, về sau ta dễ bề hoài niệm.”

“…”

“Ta chỉ đùa vậy thôi, ngươi đừng nổi giận mà, ta nuôi con cá còn phải nhìn nó mặt nặng mày nhẹ với ta thì cũng quá thảm. ba nhà này trời nam đất bắc, vốn là mỗi người trông coi kỳ vật của mình, đều không có chuyện mọe gì, thế nhưng con người ta luôn hướng lên chỗ cao mà, vào một đời nào đó, người của ba gia tộc này đều chạy từ thâm sơn cùng cốc đang ở tới Trung Nguyên. Trung Nguyên không có kỳ vật như vậy, bọn họ liền dựa vào mấy thứ này sáng chế ra được không ít kỳ chiêu kỳ dược, phát triển trở thành một mạch thế lực, người trong thôn vào thành, lắc mình biến hóa thành gia tộc lớn, ai còn muốn trở về nữa, thế là cứ cắm rễ vậy thôi. Thời cường thịnh, cả giang hồ đều truyền rằng, người ba nhà đồng loạt giơ tay lên là có thể che khuất cả bầu trời.”

“Cho nên kỳ văn dị sự ngươi nói cả buổi này có liên quan gì đến Tống gia?”

“Trước ta từng nói với ngươi, “cuộc” này là do bốn miếng ngọc tứ hung Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột dẫn đến. Tống gia chính là con thứ tư. Tổ tiên Tống gia là lang trung giang hồ, nửa lừa người nửa bán thuốc…”

“Không đúng, Tống Tử Lam tổ tiên Tống gia rõ ràng xuất thân từ võ tướng…”

“Đó là sau này, vị tổ tiên lang trung mà ta nói là ông nội của vị tổ tiên kia. Tống lang trung rất thân thiết với Cố gia, là giao tình từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cùng mặc chung một quần, Cố gia chủ chắc cũng vô tư, có chuyện gì cũng nói cho hắn biết. Cố, Triệu, Mục thành đại gia tộc, đương nhiên sẽ có va chạm cũng có liên hợp, bọn họ bất ngờ phát hiện ra kỳ vật nhà mình miễn cưỡng tương khắc nhau, hồng tích ăn huyết trùng, nhân xà ăn hồng tích, huyết trùng thì có thể chia nhau ăn nhân xà. Như vậy thì chỉ cần ba nhà đồng tâm, là sẽ có thể vô địch thiên hạ.”

“Cho nên… bọn họ liên hợp lại?”

“Cũng gần vậy, một ngày nào đó, ba nhà chụm đầu lại, định ra đồng minh tam tộc, nội dung là gì thì ta cũng không biết, kết quả cuối cùng chính là ba nhà mỗi nhà phái người đi giấu một vài thứ gì đó vào cùng một nơi, là vật gì thì trên giang hồ mỗi người có một cách nói, lưu truyền vô cùng kỳ diệu.”

Sở Hành Vân vừa nghe vừa nghĩ, trả lời trong đầu: “Nếu như ba loài động vật đó miễn cưỡng tương khắc, như vậy thì thứ bị giấu đi liệu có phải là thứ để các gia tộc khắc chế lẫn nhau không?”

“Ta đoán là vậy, nếu muốn liên hợp, thì sẽ phải lấy ra thành ý, ai cũng không được thọc chết ai, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Nói chung, sau đó mỗi nhà đều cầm một miếng ngọc, bốn miếng ngọc hợp lại chính là bản đồ chỉ dẫn tới nơi đó.”

“Bốn miếng ngọc?”

Tạ Lưu Thủy bật cười: “Sở dĩ là bốn miếng, cũng là bởi vì Cố gia chủ vô tư tâm to phi được ngựa, chuyện gì cũng nói với Tống lang trung kia, vốn có liên quan méo gì đến Tống gia đâu. Chạm khắc ngọc thành tứ hung, cũng mang tâm ý muốn cảnh tỉnh con cháu, chớ quên lời thề xưa, xảo trá là sẽ vong.”

Sở Hành Vân suy nghĩ một hồi, Thao Thiết tham ăn nhất: “… Tống gia cầm ngọc Thao Thiết?”

“Đúng là Tiểu Vân thông minh của ta.” Tạ Lưu Thủy nói rồi giang hai tay ra làm dáng muốn ôm y, Sở Hành Vân đang muốn né, Tạ Lưu Thủy lại bỗng nhiên thu động tác, nói tiếp như không liên quan:

“Nói thật, ta thật sự bội phục tổ tiên bốn nhà này. Người trong nhà có tật xấu gì đều nhìn ra rõ rành rành, cố dùng phản nghĩa của tứ hung ác để nhắc nhở. Chỉ tiếc đời sau đều làm trái lòng tốt của tổ tiên, nhà nhà đều phạm phải. Cố gia — Hỗn Độn, ý là phân biệt đúng sai, phân rõ trung – gian; Mục gia — Cùng Kỳ, ý là đứng cho thẳng, ngồi cho nghiêm; Triệu gia — Đào Ngột, ý là tránh tự cao, nghe lời can gián; Tống gia — Thao Thiết, ý là chớ tham lam, chớ xằng bậy.”

“Tống lang trung cả đời không vứt bỏ bạn bè, cũng dạy dỗ con cái mình đừng vì Cố gia đối xử tốt, không đề phòng Tống gia, rồi có ý đồ không an phận.” Tạ Lưu Thủy bật cười trào phúng, rồi nói tiếp:

“Nhưng nếu như không có ý đồ không an phận, vậy còn gọi là người sao? Tống lang trung cam tâm cả đời tầm thường, coi miếng ngọc này làm đồ trang sức, nhưng cháu nội của ông ta lại không cam lòng, thiên tư chế dược của người này cao hiếm thấy, tuyệt không muốn tầm thường tới chết. Hắn đã lợi dụng thế giao giữa hai nhà Cố Tống, bám vào Cố đại thiếu lúc đó, sau khi Cố đại thiếu kế vị gia chủ, không phân biệt trung gian, coi hắn như tri kỉ. Người này chính là tổ tiên hiện tại của Tống phủ, Tống Tử Lam.”

Sở Hành Vân nghe một hồi lâu, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái: “Tống Tử Lam chế dược, cho dù có thiên phú dị bẩm đi nữa, cũng không có can hệ gì tới võ tướng”

“Cố gia là Điền Nam Cố gia huyết trùng cổ, một thiên tài chế dược, một thế gia chế cổ, Tống Tử Lam chẳng mấy chốc đã nghiên cứu ra một loại dược cổ rất kinh khủng, gọi là trung thành dẫn.”

Tạ Lưu Thủy nhìn Sở Hành Vân, cười khổ: “Vạn vật đều có lòng lợi kỷ, nhưng người bị hạ trung thành dẫn, làm vạn sự đều có lợi cho Tống Tử Lam, lấy Tống Tử Lam làm cột trụ sinh mệnh, thề sống chết cống hiến cho hắn. Vừa lúc gặp thời loạn, nếu như dưới tay hắn có một đội quân như vậy, thì phong tước thêm công đâu phải quá khó đúng không?”

Sở Hành Vân suy tư, Tạ Lưu Thủy chợt nhấn lấy đầu y: “Sở hiệp khách nghe ta nói hết mà cũng không có phản ứng gì sao?”

“Ngươi muốn ta có phản ứng gì, đột nhiên cảm giác thấy tổ tiên Tống gia làm như vậy rất quá đáng?”

“Ngươi còn thật sự là đóa mây ngốc.” Tạ Lưu Thủy thở dài, “Sau năm mười ba tuổi tiến vào Tống phủ, có phải là ngươi luôn cùng ăn cùng ở với Tống Trường Phong không…”

Sở Hành Vân lập tức ngắt lời hắn: “Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, cứ lấy chuyện không có thật ra làm mào đầu để làm gì?”

“Bởi vì thú vị!” Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên thấy tức giận, “Ngươi không nghĩ tới sao, Tống mẫu Tống phụ tại sao lại cho ngươi cùng ăn cùng ở với Tống Trường Phong? Tống Trường Phong là Tống gia Đại thiếu gia, ngươi thì tính là gì? Ta không cố ý mạo phạm, cũng không cố ý điều tra tuổi ấu thơ của ngươi như thế nào, mà ăn ngay nói thật, ngươi xuất thân từ Bất Dạ Thành, suy bụng ta ra bụng người, nếu như ngươi làm cha làm mẹ, ngươi sẽ để một đứa bé xuất thân như vậy ngày ngày dính bên con trai ngươi sao?”

Sở Hành Vân còn chưa kịp phản ứng, Tạ Lưu Thủy đã nói tiếp: “Năm mười tám tuổi, xuất thân của ngươi bị bới ra, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, lúc đó Tống Trường Phong còn đang bàn chuyện hôn nhân, ngươi sợ ảnh hưởng tới hắn, liền chủ động độc môn xuất hộ, Tống mẫu Tống phụ cũng đồng ý. Như vậy đặt câu hỏi đi, xưa kia Tống gia mời ngươi vào phủ là vì chân khí thập dương của ngươi có thể nổi danh trên giang hộ, cho Tống gia ít thể diện. Nuôi binh nghìn ngày, thế nhưng nuôi ngươi năm năm, ngươi cứ như vậy cắt đứt mất quan hệ? Tống gia có ý định gì? Làm từ thiện?”

“Tạ Lưu Thủy, ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Trung thành dẫn.” Tạ Lưu Thủy thở dài, mặt mày nghiêm túc nói:

“Sở Hành Vân, Tống gia nuôi ngươi cơm ngon áo đẹp năm năm, mỗi một giọt máu thịt của ngươi đều là hồn trung với Tống gia.”

Chương 50 

Leave a Reply